Nhưng nếu lúc này hắn ta mở miệng không muốn cứu nương của hắn ta và phụ thân của mình, đừng nói tới Trần lão thái và Trần lão hán không vui, và ngay cả tới nương và phụ thân của hắn ta cũng sẽ không nhận hắn ra nữa, hắn ta không thể trở về thôn Hòe Thụ được, một mình hắn ta làm sao có thể sống ở đó đây?
Trần lão hán và những người khác không có tiền cũng không có tiền dành dụm, nhưng chỉ cần hai người này nhận hắn là cháu đích tôn của mình, những năm tháng tiếp theo chắc chắn sẽ là những ngày tháng tốt đẹp.
Ai bảo hai người này này lại sinh ra nhiều con trai như vậy chứ.
Còn nhiều hơn cả con trai nhà Tiết lão hán.
“Nếu số tiền này con làm vào chuyện khác, ta tuyệt đối sẽ không gom góp giúp cho con,” Trần lão hán tiếp tục nói, “Nhưng cuối cùng thì con cũng đã cho ta và nương của con một đứa cháu đích tôn, thôi, thôi, góp lại đi, tất cả mọi người cùng góp đi.” Trần lão hán lại nhìn Trần lão đại và những người kia bằng dáng vẻ cầu xin, “Xem như hãy để cho cha và nương của các con một ít mặt mũi, để cho cha nương các ngươi có thể an tâm rời đi, cha nương của các con chỉ có thể sống được thêm vài năm nữa, nói không chừng năm nay cũng không thể qua được, chỉ cần một cái đá chân cũng có thể ra đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây