“Nương, sao tới người cũng nói như vậy, chúng ta nghĩ là được chứ gì.” Trần lão tam tức giận nói. Nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra được cái gì tốt.
Trần lão đại và những người khác cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
Trần lão thất vẫn có chút hiểu biết, nói: “Ta nghe nói trên trấn có một phú hộ, muốn cưỡng chiếm cô nương trong sạch nhà người ta, cô nương kia không chịu, lúc ấy đã muốn đâm đầu tự tử, sau tên phú hộ đó đã cho cô nương kia không ít tiền bạc, cho nên cô nương kia không đi báo quan, chuyện này cứ như vậy, phú hộ kia vẫn nổi tiếng ăn chơi, giống như người từng gây chuyện không phải hắn. Vốn từ xưa người ta không hề muốn báo cáo mọi chuyện lên để phía trên truy cứu, chỉ cần Tiết Đại Quý quên đi, không báo quan, sẽ không có người chạy xa báo quan như vậy, sợ bị người ta trả thù.”
Trương Mỹ Lệ đang ngồi dưới đất gào khóc muốn chết, vừa nghe thấy có đường sống, hai mắt lập tức sáng bừng nói: “Vậy các ngươi mau gom tiền cho Tiết Đại Quý đi! Để ta không phải chịu tội chết nữa!”
Trần lão đại và những người khác đều thấy lời nói của Trương Mỹ Lệ cực kỳ phản cảm, tại sao bọn họ lại phải góp tiền vào chứ? Tiền của bọn họ là tự nhiên vớt được trong hồ nước lên sao! Nhưng vậy thì cũng cần phải có người đi vớt!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây