Tiết Đại Quý thấy hình như vẻ mặt của cha mình không hề có chút tức giận nào, nên ông ta biết có vẻ như cha của mình đã suy nghĩ thông suốt rồi, ông ta lập tức lại gần: “Hì hì, cha.”
“Lúc này con còn cười được à!” Sắc mặt Tiết lão hán lập tức trở nên dữ tợn, đánh vào cánh tay Tiết Đại Quý một cái.
Tiết Đại Quý còn cười hì hì không ngừng, nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ chút nào.
Khương Nguyệt và Tiết Diễm liếc nhau, đều cảm thấy Tứ thúc của bọn họ đã khôi phục lại được tinh thần rất tốt, chuyện lúc nãy còn xảy ra chưa được bao lâu, mà ông ta đã có thể cợt nhả như vậy.
“Súc sinh kia không phải con của con cũng tốt,” Tiết Đại Quý tự mình nói, “Lúc trước con còn cảm thấy kỳ lạ tại sao mình lại có thể sinh ra một tên nghịch tử như vậy, bây giờ thì tốt rồi, trong lòng con cảm thấy rất thoải mái, nếu như là cha, khi nghĩ tới chuyện này, chắc chắn sẽ tức giận không thể chịu được, làm gì có một hán tử nào lại nguyện ý đội lên đầu mình một cái nón xanh như vậy, cha nói mà xem đã nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa lần nào con khiến người đàn bà kia phải thất vọng, vậy mà bà ta có thể đối xử với con như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây