Tại nơi này, một văn tiền tương đương với một đồng của mạt thế và một nghìn văn tương đương với một lạng bạc. Sáu lạng bạc đó tương đương với sáu đồng của mạt thế.
Biết được tại thời cổ đại, nghiên mực Đoan Khê không hề rẻ, đây cũng có lẽ không phải là một nghiên mực quá tốt, nghiên mực càng tốt thì càng đắt, Khương Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc.
Đồng thời, nàng cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi.
“Xây xưởng xong… sau đó thì sao?” Khương Nguyệt hỏi. Mặc dù hỏi như vậy, nhưng nàng luôn cảm thấy không còn sau đó nữa.
Nếu không thì hắn đã nói không nói rằng sẽ vừa trồng trọt, vừa kiếm tiền bằng cách ở trong xưởng bóc gạo, đó là tâm thái hài lòng với sự giàu có, muốn mãi mãi ở trong thôn Hòe Thụ, hoàn toàn không có ý định đi xa hơn.
Quả nhiên, Tiết Diễm trả lời: “Không có sau đó nữa.”
“Biết rồi.” Khương Nguyệt gật đầu, dáng vẻ không sao cả: “Huynh muốn làm một con cá muối.”
Cá muối?
Ban đầu Tiết Diễm không hiểu rõ hai từ này có ý nghĩa gì, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ dựa theo ngữ cảnh, hắn đại khái hiểu được ý mà nàng muốn nói là gì, hắn mỉm cười nói: “Có thể nói là như vậy.”
Đã biết người ta có kế hoạch gì, vậy cũng không còn gì để nói nữa, Khương Nguyệt rất vui vẻ đưa tay ra: “Sau này hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.”
Thành thật mà nói, nàng có ấn tượng khá tốt về y.
Thận trọng, thông minh lại có chủ kiến, hơn nữa cũng không khiến cho người khác có cảm giác khó chịu.
Tiết Diễm hơi cụp mắt, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé mà nàng đưa ra ở trước mặt, hắn không hiểu lắm ý nàng là gì, tại sao nàng lại đưa tay ra, nhưng nàng lại nói rằng hy vọng sau này bọn họ có thể hòa thuận với nhau, vậy thì việc đưa một tay ra như vậy là nghi lễ gì đây…
Nghĩ đến đây, Tiết Diễm trở nên nghiêm túc, hắn làm giống như Khương Nguyệt, hắn đưa bàn tay không quá to của mình ra với mong muốn hoàn thành nghi lễ này.
Nhìn Tiết Diễm đang bắt chước động tác của mình, đưa tay ra mà không bắt tay, Khương Nguyệt hiếm khi mỉm cười, sau đó nàng nắm lấy bàn tay của hắn mà lắc lắc.
Sau đó, nàng thả tay ra.
Tiết Diễm hiểu ra, thì ra nghi lễ này chỉ là một cái bắt tay. Tuy rằng hắn không biết nàng học được loại nghi lễ này ở đâu, hắn chưa từng thấy gặp loại nghi lễ như vậy, song hắn cũng không hỏi nhiều.
Là con người thì đều sẽ có bí mật, cũng giống như hắn cũng có những bí mật của riêng mình.