Lúc này, mẹ của Lý Thanh Thụ đã khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa nói với Tiết Nhị Hổ: “Nhị Hổ à, ngươi cũng đừng trách thẩm, thẩm cũng chỉ là quá lo lắng mà thôi, dầu của nhà ngươi đã bán hết rồi, nhưng dầu của nhà chúng ta, và còn dầu của nhà Kim Sơn bọn họ nữa, sáng sớm đã mang lên thị trấn để bán nhưng ban nãy đều đã mang về toàn bộ rồi, cửa hàng dầu trong thị trấn không cần, không có một cửa hàng nào muốn mua cả, nghe nói xưởng ép dầu trong thị trấn biết Tiết Văn có thể chiết xuất ra dầu chất lượng tốt nên đã bảo những người trong cửa hàng dầu trên trấn đừng mua dầu mà Tiết Văn làm ra nữa, chỉ có thể mua dầu do bọn họ chiết xuất ra, nhà các ngươi bán đi sớm, lúc đó các xưởng ép dầu còn chưa biết Tiết Văn thực sự có thể ép ra dầu chất lượng tốt nên dầu nhà các ngươi mới có thể bán ra được, nhưng đến nhà chúng ta thì không bán được nữa rồi, không bán được, phải làm sao đây... Ngươi cũng biết hoàn cảnh nhà chúng ta, nhiều miệng ăn như vậy chỉ dựa vào số tiền này để sống qua ngày, hu hu...Hoa màu trong nhà đều vừa trồng chưa được bao lâu, lúc này lại không có vụ thu hoạch nào khác...phải làm sao... phải sao đây...”
Nói đến mức cha của Lý Thanh Thụ cũng đỏ bừng mắt.
Cuộc sống thật quá khốn khổ rồi, vốn dĩ hy vọng hạt cải ép ra dầu có thể bán kiếm thêm ít tiền, như vậy cuộc sống sẽ dễ dàng hơn một chút, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Khương Nguyệt và Tiết Diễm nghe đến đây, cũng xem như hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra rồi. Hóa ra là do xưởng ép dầu trong thị trấn giở trò.
Tiết Nhị Hổ và những người khác cũng xem như đã hiểu rõ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây