Làm Ruộng Trong Núi Hán: Mạt Thế Kiều Kiều Ba Tuổi Rưỡi

Chương 21: Nàng thật sự không nghĩ rằng hắn có tiền 2

Chương Trước Chương Tiếp

Cối xay gạo là một công cụ được nông dân ở đây sử dụng để tách hạt lúa trở thành gạo tinh luyện. Loại công cụ này thường được làm từ liễu gai hoặc dải tre, tạo thành hình tròn phía dưới, ở giữa lấp đầy đất sét rồi đóng các răng gỗ cứng vào với nhau khiến cho các vòng tròn trên và dưới của hai mặt này được chồng lên nhau.

Nếu chỉ dựa vào sức người hay là sức động vật để tách vỏ, thực tế mà nói thì trong một ngày cũng không thể tách được số lượng lớn.

Nhưng nếu dựa vào lực nước, cối xay có thể quay liên tục bất kể ngày đêm, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều.

Khương Nguyệt cảm thấy khá là ngạc nhiên.

Không ngờ Tiết Diễm lại thông minh đến như vậy, thông qua bánh xe nước mà có thể nghĩ đến việc cối xay cũng có thể mượn lực nước để tách vỏ thóc. Còn có thể vẽ ra được kết quả tốt như vậy.

Từng phần của cối xay nước đều được vẽ ra rất chi tiết.

Đúng là rất khả thi.

Nàng nhớ, khi mạt thế, có những ghi chép của thời cận đại nói rằng đã từng phát hiện ra cối xay gạo tại thị trấn Tấn Từ, Thái Nguyên. Đường kính tròn của nó trên 80cm, cao 70cm, vòng tròn phía dưới cao 38cm, trong một ngày có thể tách được 3000kg thóc.

Trong bản vẽ của Tiết Diễm, có vẻ như kích thước của chiếc cối được hắn vẽ lớn hơn, như vậy thì chiếc cối này có thể tách được ít nhất 3000kg thóc.

“Đúng là có thể thực hiện được.” Khương Nguyệt gật đầu: “Nhưng để có thể tạo ra được những thứ này, ít nhiều vẫn cần phải có một ít tiền, nhưng huynh có tiền không?”

Xây một cái xưởng nhỏ, riêng nhà ít nhất cũng phải xây một gian có thể che gió che mưa, tóm lại là không thể lộ thiên đúng không? Dù sao thì không tiêu tiền thì không thể được.

“Có.”

Khương Nguyệt nghe những gì hắn nói lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc. Người này vẫn luôn rất cẩn trọng, trong mắt nàng hắn cũng không phải là một đứa trẻ bảy tuổi. Nhưng nối thật, trong nhà nghèo như vậy, nàng thật sự không ngờ tới hắn lại có tiền.

Nàng biểu hiện ra rõ ràng như vậy, Tiết Diễm cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên hắn có thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì.

Tiết Diễm có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Vài ngày trước trong thị trấn có một số học đường cho học sinh đi chơi trong tiết thanh minh, đúng lúc tiên sinh chủ trương cho mọi người làm thơ, người chiến thắng sẽ nhận được một nghiên mực Đoan Khê, ta đã thắng. Hôm qua trước khi trở về, ta đã mang đi nghiên mực đi bán, bán được sáu lạng bạc, có lẽ chừng đó là đủ rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️