Thế nên, cho dù là sống anh cũng không muốn mình sống tốt, không muốn điều trị chân, cái gì cũng không muốn.
Chỉ là Dụ Tiểu không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được, cũng không biết thực ra người ở đầu kia điện thoại là Tần Tư, còn không thích hợp.
Cô ấy vội lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc, đã hỏi tới đây, thực ra trên cơ bản là đã biết hết rồi, cũng không còn chuyện gì để hỏi nữa, chỉ còn một chuyện ----
Chỉ thấy Tần Tư hỏi: “Lữ Mai và Nghiêm Phi Minh có biết chuyện này hay không?”
“Tất nhiên là mẹ ruột và cha của tôi biết rồi, nhưng bọn họ đều không để ý, cảm thấy ông chết rồi mới tốt, càng không có ai biết thật ra tôi không phải con gái của Dụ Diệu Lam.” Dụ Tiểu nói: “Thế nên, ông muốn dẫn ai đi thì dẫn bọn họ đi, có được không? Cầu xin ông.... cầu xin ông đấy.” Cô ta lại bắt đầu van xin.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây