“Hơn nữa không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao, ông bắt cóc anh Tư Ngạn. Chỉ cần không làm tổn hại tới anh Tư Ngạn, không đòi nhiều tiền hơn của Tư gia, sau đó ông tự thú, tội tình của ông sẽ được giảm nhẹ, nhiều nhất là phán mấy năm tù giam. Mà đợi tới khi ông được thả rồi, tôi sẽ cho ông một trăm triệu. Như vậy thì chắc chắn mấy năm chục năm sau ông sẽ cơm no rượu say, muốn đánh bạc thế nào thì đánh, tóm lại là ông sẽ không chịu thiệt, lúc đó ông đồng ý rồi.”
“Tôi nào có biết ông sẽ trượt chân rơi vào trong hồ nước bẩn, chết bởi nhiễm độc chứ. Đây không phải chuyện ngoài ý muốn sao? Ông nói xem tại sao khi đó ông lại chạy chứ, bị bắt rồi thì không phải sống hẳn hoi trong tù sao? Thật sự không thể trách tôi, ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm.”
“Còn nữa, những người khi đó ông tìm tới để bắt cóc anh Tư Ngạn, đã nói là đều nghe theo lời ông, ông là lão đại của bọn chúng, kết quả thì sao, sau khi bắt cóc thành công thì không ai nghe theo lời của ông hết. Mở miệng ra là đòi Tư gia bao nhiêu là tiền, như vậy cũng bỏ đi, còn đánh gãy chân của anh Tư Ngạn... Chẳng trách khi đó ông muốn chạy, chắc hẳn là ông biết nếu như ông bị bắt thì ông cũng sẽ giống như đám người đó, cả đời này đều ở trong ngục tù nhỉ...”
“Xin lỗi, xin lỗi...”
“Tôi không ngờ ông lại thê thảm như vậy... thật sự không có... ông đừng gọi điện thoại cho tôi nữa? Thật đó, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.... cầu xin ông, đừng gọi nữa... thần kinh tôi suy yếu đến mức tôi cảm thấy mình sắp chết rồi.... cầu xin ông... có được không.... cầu xin ông.... cầu xin ông...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây