“Chỉ cần gặp được một lần thì trên đời này không có người mẹ nào không nhận ra con của mình. Xin lỗi, khi con vừa mới ra khỏi bụng của mẹ, mẹ chưa gặp được con, thế nên mẹ không nhận ra con…không nhận ra con.” Nói đến cuối cùng, Dụ Diệu Lam khóc không thành tiếng.
Vốn tâm trạng của Tần Tư rất phức tạp, nhưng lại không thể nói rằng có tình cảm với người mẹ ruột này, nhưng khi Dụ Diệu Lam nói như vậy, trái lại trong lòng cô ấy như có gì đó bị tác động vậy, có lẽ, đây chính là tình mẹ mà tử nhỏ tới lớn cô ấy đều chưa từng cảm nhận được nhỉ.
Cho dù ban đầu bà Đào đối xử tốt với cô ấy, nhưng bởi vì cô ấy là bạn gái của Tư Ngạn, bà ấy coi cô ấy như con dâu tương lai, chứ không phải coi cô ấy như con gái.
Nhưng lúc này, những lời khi nãy Dụ Diệu Lam nói với cô ấy, lại hoàn toàn là lời nói của một người mẹ nói với con gái…
Tần Tư không kìm được mà lên tiếng an ủi, nói: “Chuyện này không trách mẹ. Con biết, đều là trò quỷ của Nghiêm Phi Minh và Lữ Mai.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây