Giang Nguyệt và Tiết Diễm đều nhìn Tống Uẩn, cậu vẫn cúi đầu nhưng đã đi đến vị trí của mình, đứng chờ. Dưới bóng nắng, có thể thấy Tống Uẩn hơi run rẩy. Rõ ràng là cậu không quen với việc có nhiều người nhìn mình như vậy, dù đã cúi đầu nhưng vẫn không kiềm chế được run rẩy.
Nhưng khi đến lượt chạy, dù cúi đầu nhưng cậu vẫn chạy rất nhanh, không hề kéo chân Chu Bằng và hai người bạn kia.
Chu Bằng và hai người còn lại cũng dốc hết sức chạy, chỉ mong giúp đỡ Tống Uẩn một chút.
Cuối cùng, họ đã giành được giải nhất.
Lúc lên nhận giải, Chu Bằng và hai người kia để Tống Uẩn đứng giữa, còn chụp ảnh chung. Tống Uẩn vẫn cúi đầu, Chu Bằng và hai người kia trêu chọc, vừa cười đùa vừa nâng mặt Tống Uẩn lên. Tống Uẩn mỉm cười nhưng cơ thể vẫn run rẩy không ngừng, có quá nhiều người đang nhìn cậu. Chu Bằng và hai người kia cảm nhận rõ điều đó, nhưng không nói gì, chỉ cười rạng rỡ hơn trước ống kính và khoác vai Tống Uẩn chặt hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây