Đại tẩu Lý Hà Hoa dọn giường xong, thấy không cần giúp gì nữa thì đi ra ngoài.
Trong sân, người đang nghi là có thai Dư Hồng Yến đang ngồi nấu đậu sàng đậu, chọn ra những hạt đậu tốt để làm hạt giống; còn Tiết Đại Phú và những người khác đang cầm những dụng cụ làm nông để đi mở ruộng.
Trước khi gieo hạt đậu nành, bọn họ muốn mở thêm một mẫu ruộng nữa, khi đó sẽ có đất để gieo hạt đậu, mà đậu nành sẽ làm ruộng thêm màu mỡ, cho đến năm sau, mảnh đất hoang vu này sẽ trở nên màu mỡ hơn, khi ấy gieo thêm loại cây khác, dù thu hoạch có tốt hay không thì cũng không quá tệ.
Lý Hà Hoa vội vàng đi qua, nhận chiếc cuốc từ tay Lưu Quế Hà và cùng nhau đi.
“Tiểu Diễm, chúng ta đi mở ruộng, con hãy trông nom Nguyệt Bảo ở nhà, nếu có việc gì thì nói với nhị tẩu của con, tẩu ấy cũng ở nhà đó.” Tiết Đại Phú nói khi vác cuốc ra ngoài.
“Đúng rồi,” Tiết Đại Phú quay lại: “Ông nội của con đang ngủ trưa, con không cần phải đưa Nguyệt Bảo qua đó, khi nào ông nội con thức dậy, con có thể đưa Nguyệt Bảo qua để ông nội con xem.”
“Được ạ.” Tiết Diễm vẫn trả lời.
“Nguyệt Bảo, con hãy nghe theo Diễm ca nhé.” Lưu Quế Hà hơi lo lắng.
“Thẩm ơi, thẩm yên tâm, con sẽ nghe lời.” Vì để làm cho mọi người yên tâm, Khương Nguyệt đáp ứng.
Tiết Diễm nhìn nàng một cái.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Lưu Quế Hà yên tâm, vui vẻ rời đi.
Mọi người đều đã đi hết, Tiết Diễm và Khương Nguyệt nhất trí giúp Dư Hồng Yến sàng đậu.
Dư Hồng Yến lập tức cười đuổi bọn họ đi: “Mấy đứa đi chơi đi, chỉ có một ít đậu thôi, cần gì phải giúp tẩu chọn? Nếu giúp tẩu chọn, tẩu thật sự không còn việc gì làm nữa.”
Vì Dư Hồng Yến đã mang bầu nên công việc nặng nhọc không được phép làm nữa, chỉ là Dư Hồng Diên không chịu ngồi yên, nên nàng ấy được phép làm những công việc nhẹ nhàng.
Khương Nguyệt và Tiết Diễm không còn cách nào, chỉ có thể đi sang chỗ khác
Đến phòng khách.
Góc phòng có một số túi lớn, túi có vài chỗ bị rách, không cần phải đi qua cũng có thể thấy rõ ràng bên trong là hạt cải dầu vừa mới thu hoạch từ đất.
Ở giữa phòng cũng có một cái bàn vuông, bốn cái ghế dài, Tiết Diễm ngồi một bên, Khương Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó nhanh nhẹn đặt tay lên ghế và ngồi ở bên đối diện hắn, nhìn hắn.
Tiết Diễm nhìn động tác nhanh nhẹn của nàng, không giống với một bé gái ba tuổi rưỡi, mà giống như là một người có thân thủ rất giỏi, hắn ban đầu muốn giữ bình tĩnh, hắn biết rằng nàng thực sự không ổn, cũng biết rằng đại bá của nàng đánh nàng, nhưng hắn vẫn không nhịn được, ấn trên mi tâm.
Đau đầu…