Nó sống động như thật, cứ như thể Bạch Tinh đang ở ngay trước mắt nàng vậy. Tiết Cảm Cảm không hiểu vì sao lần này trở về lại có cảm giác mất mát, nhưng nàng đã đánh mất điều gì? Nghĩ mãi không ra, nàng đành cuộn bức tranh lại, cất vào lọ rồi để sang một bên.
Khương Nguyệt và Tiết Diễm sau khi ngồi với người nhà một lúc thì trở về phòng. Nhan Nhan đã hoàn thành nhiệm vụ trong ngày nên được ra ngoài chơi đùa cùng bọn trẻ, có thể tự do đến tận bữa tối.
Trên đường về phòng, đi ngang qua phòng Tiết Cảm Cảm, qua khung cửa sổ đang mở rộng, Khương Nguyệt và Tiết Diễm nhìn thấy con gái đang ngồi ôm mặt trước bàn, chẳng biết suy nghĩ điều gì. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì thêm mà tiếp tục về phòng mình.
Khương Nguyệt ngồi xuống giường lò, rót một tách trà từ chiếc bàn nhỏ đặt trên đó, uống một ngụm rồi mới lên tiếng: “Chàng có thấy Cảm Cảm có chút gì đó lạ không?”
Tiết Diễm vừa thay áo ngoài, vừa cười nói: “Quả là có chút lạ.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Bạch Tinh ở thế thú lại khác thường như vậy, cũng khó trách con bé có chút động lòng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây