“Nàng nói rất đúng.” Tiết Bạch gật đầu. Hắn cũng rất buồn. Hắn cũng gục đầu xuống. “Nếu như đứa trẻ trong bụng Ngô Linh Tê thật sự không phải là con của ta, sau này ta nhất định sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa. Ta phải học hỏi từ những sai lầm của mình, đến lúc ấy hẳn là ta sẽ nhận ra có những lúc bản thân mình ngu ngốc đến mức nào. Trước đây ta vẫn không thể hiểu được tại sao cha nương ta không bao giờ phản đối bất cứ điều gì mà người thân trong nhà nói. Ta nghe người khác nói rằng, cha nương ta lúc còn trẻ cũng là những người rất tốt bụng, nhưng đôi khi họ vẫn có những suy nghĩ riêng của mình, hẳn là trước đây cũng đã có những sai lầm như vậy cho nên mới dần dần trở thành như thế này. Gia gia ta cũng như vậy, nghe nói ngày xưa gia gia ta một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Chính vì sự cố chấp của ông đã khiến gia đình chịu rất nhiều đau khổ, nhưng sau này ông ấy cũng từ từ nhận ra bản thân đã đưa ra quyết định sai lầm cho nên đã từ từ thay đổi. Những chuyện này ta chỉ nghe nói, chưa bao giờ xảy ra với ta nên ta không cảm nhận được sâu sắc, hiện tại đã xảy ra với ra rồi, Ôn Uyển…” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định và quyết tâm hiếm có: “Nàng đừng lo lắng, nếu đó thực sự không phải là con của ta, ta biết mình phải làm gì. Ta biết bây giờ thực sự ta đã làm chuyện gây tổn thương cho nàng, ta vô cùng xin lỗi nàng. Ta không bao giờ cố ý làm tổn thương nàng, thực xin lỗi.”
Lần đầu tiên hắn xin lỗi nàng.
Dương Ôn Uyển hai mắt vẫn còn đỏ hoe, cười nói: “Chàng không cần cảm thấy có lỗi với ta, ta cũng biết chàng không muốn chuyện sẽ như vậy. Chỉ cần chàng thực sự đã học được bài học này và thay đổi nó trong tương lai, như vậy đã tốt hơn bất cứ điều gì rồi.”
“Ừm.” Tiết Bạch cũng mỉm cười.
…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây