“Được rồi.” Tiết Diễm cười khẽ xoa đầu hài tử ngốc nghếch này. Rõ ràng là lớn hơn hắn với Nguyệt Bảo những hai tuổi nhưng nói chuyện vẫn còn ngọng nghịu, giọng nói còn mang theo chút non nớt.
Nhưng mà Ngũ ca của hắn thật giống như khỉ, ở chỗ này chạy nhảy một chút, ở chỗ kia chạy nhảy một chút, đã chạy đến bên bờ sông sau nhà đại bá của hắn để đào dâu núi rồi, dường như cả người luôn có sức lực vô hạn.
Cho đến khi Tiết Cẩu Tử đi tới, Tiết Diễm mới gọi một tiếng: “Cẩu Tử ca.”
Khương Nguyệt cũng lễ phép gọi theo.
Tiết Cẩu Tử là hài tử nhút nhát, giọng nói cũng không lớn, còn có chút lúng túng: “À, Cái này... đào thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây