“Dù sao.” Tiết Diễm vẫn tiếp tục nói: “Nội thị hầu hạ của Cù Kiêu luôn có thể tự do ra vào phòng hắn ta, bọn Vân Y Vệ và Liêu Tiểu Đông chỉ nghe thấy tiếng la của Nội thị thì mới biết được Cù Kiêu biến mất. Nếu như Cù Kiêu tự biến mất thì sao? Hơn nữa tại sao hắn ta lại tự biến mất? Vì cái gì mà lại phải biến mất như vậy? Hơn nữa, nếu là do Nội thị hầu hạ Cù Kiêu làm thì những nội thị đó làm cách nào để giấu Cù Kiêu đi mà để người khác không phát hiện dù chỉ là một chút?”
Nghe thế, Khương Nguyệt liền hỏi Vân Y Vệ: “Lúc ấy các ngươi ở trong phòng tìm kiếm, quả thật không tìm ra được thứ gì khả nghi hay sao? Lúc Nội thị ra vào phòng Cù Kiêu thì không có thứ gì kì lạ hay sao?”
Vân Y Vệ lắc đầu: “Không có, chúng ta đều đã lục soát hết từ bên trong đến bên ngoài, ngay cả sàn nhà cùng dở lên nhưng không tìm ra được điều gì không thích hợp cả. Cũng không thấy Nội thị có chỗ nào kỳ lạ cả, sau khi quân chủ của Đông Tiêu quốc uống thuốc an thần xong liền đi ngủ sau đó nội thị rời khỏi phòng, cùng chúng ta canh giữ ở bên ngoài, chúng ta còn trò chuyện vài câu nữa. Sau đó không lâu thì cũng đến giờ ăn tối, nội thị cầm hộp đồ ăn vào phòng hầu hạ cho tiểu Hoàng Thượng ăn bữa tối, lúc đó chúng ta còn chưa biết rằng tiểu Hoàng Thượng đã biến mất.”
Hộp đồ ăn?
Khương Nguyệt và Tiết Diễm lập tức bắt được trọng điểm, sau đó lại liếc nhìn nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây