Tiết Nhất Hổ và Lý Hà Hoa kết hôn trước, ở trong phòng ngủ phụ; Tiết Nhị Hổ và Dư Hồng Yến kết hôn sau, ở trong buồng chứa củi, ba người Tiết Tam Hổ, Tiết Tứ Hổ và Tiết Ngũ Hổ chỉ có thể ở trong phòng bếp.
Thật ra khi Tiết Nhất Hổ và Lý Hà Hoa kết hôn, ban đầu Tiết Đại Phú đã có ý định xây một căn nhà lớn.
Nhưng vào thời điểm đó, Tiết Diễm đã thể hiện sự thông minh vượt trội, khiến Tiết Đại Phú nảy ra ý định gửi hắn đến thị trấn học.
Vì vậy, Tiết Đại Phú đã thảo luận với các con trai của mình, thấy bọn họ đều đồng ý, Tiết Đại Phú đã quyết định tiếp tục tiết kiệm tiền và sau đó đưa Tiết Diễm đi học ở thị trấn vào năm sau.
Trong vòng ba năm, nhờ sự chăm chỉ của cả gia đình, mặc dù gia đình rất nghèo vì việc cho Tiết Diễm đi học, nhưng họ cũng không mượn tiền từ người khác một lần nào. Điều này trong một gia đình nhà nông đã được coi là rất tuyệt vời.
“Cha, nương, con không đi học ở thị trấn nữa, con muốn nhường phòng của mình cho Nguyệt Bảo ở.” Ngay sau khi đặt chén dĩa xuống, Tiết Diễm đã nói.
Khương Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng nàng nhìn Tiết Diễm với sự biết ơn.
Nàng nhận ân tình này.
Sau này sẽ trả lại.
Dù thế nào nàng cũng là một người trưởng thành, nên cho dù ở cùng ai, việc đó cũng hơi không thuận tiện.
Hơn nữa, nàng đã quen với việc mỗi người một phòng từ khi sống trong mạt thế.
Huống chi nàng cũng hiểu rằng hắn muốn giấu đi sự không ổn của mình, để cho nàng có một không gian riêng tư độc lập.
Nhưng dù sao, trong nhà cũng chỉ có vài phòng, rất chật chội. Nếu hắn có thể nhường phòng của mình cho nàng - người mới đến nhà, thì hắn sẽ phải chuyển qua ở chung với người khác.
“Như vậy thật tốt!” Tiết Đại Phú đang suy nghĩ xem nên sắp xếp Khương Nguyệt vào phòng nào, nghe vậy ngay lập tức mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng. “Nhưng Nguyệt Bảo còn nhỏ, có thể sợ khi ở một mình trong phòng đêm…”
“Muội ấy không sợ, con đã hỏi rồi.” Tiết Diễm mở mắt nói dối.
Khương Nguyệt cười khẽ.
“Được, được.” Tiết Đại Phú vui vẻ nói. “Chờ chút, cha sẽ để nương và đại tẩu giúp con sắp xếp phòng cho Nguyệt Bảo. Con có thể ở nhà bếp với bọn Tam ca, cái giường trong nhà bếp có thể chứa được cả bốn người.”
“Quá tốt!” Tiết Ngũ Hổ nhảy tới nhảy lui như một con khỉ. “Cuối cùng ta cũng có người nói chuyện khi đi ngủ! Tiểu Diễm, ta nói với đệ rồi, Tứ ca luôn đi làm ở thị trấn, thường xuyên không về, Tam ca cũng đi làm ở thị trấn, một tháng cũng không về một lần, đệ không biết, suốt khoảng thời gian đó, ta mỗi tối đều đi ngủ ngay, cũng không thể tự nói chuyện với chính mình được chứ. Đi đi đi, đừng chờ nương và đại tẩu nữa, họ đang rửa chén rồi, ta sẽ giúp đệ sắp xếp đồ của đệ, đồ của đệ cũng không nhiều.”