Hắn vẫn luôn cho rằng, ý thức của Tiết Diễm thật sự không đầu thai ở Đại Lăng, mà ở một thế giới khác, vậy chắc chắn trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện kiếp trước, mong người nhà kiếp trước cũng có thể may mắn như vậy, được sống lại một lần nữa.
Tiết Diễm không vội trả lời, mà nhìn Nguyệt Bảo nhà mình một cái, thấy Nguyệt Bảo gật đầu, rõ ràng là để hắn nói, hắn mới gật đầu, nói: “Đều còn sống.”
“Vậy bọn họ sống có tốt không?” Sư Viễn lập tức hỏi tiếp.
Tiết Diễm lại gật đầu, “Tốt, hiện tại bọn họ sống rất tốt.”
Sư Viễn lúc này mới nở nụ cười, lẩm bẩm không ngừng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Trái tim rốt cuộc cũng được an ổn một chút, dưới tay áo, bàn tay cũng không còn siết chặt nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây