Dừng một chút, hắn ta lại bổ sung một câu: “Phu nhân của ngươi đã đem hết những chứng cứ mà ngươi tìm được cho trẫm xem, còn có chuyện ngươi dùng bổng lộc và gia sản của mình để cứu tế bá tánh vùng Lạp Châu...”
“Vô dụng thôi,“ Đậu Trần cắt ngang lời hắn, “Bá tánh vùng Lạp Châu vẫn phải chịu khổ suốt hai năm trời, thần có tội, không oan uổng chút nào, xin Hoàng thượng ban chết cho thần.”
Nói xong, hắn dập đầu xuống đất.
Cừu Phác Sinh nghe mà ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ tới tình huống này, sau đó, hắn ta vẫn không muốn tin, gào lên: “Sư Viễn, ngươi vì không muốn giết Đậu Trần mà làm đến mức này sao!”
Sư Viễn vẫn mặc kệ Cừu Phác Sinh gào thét cái gì, chỉ nhìn người đang quỳ rạp dưới đất: “Trẫm biết ngươi không thể xem là hoàn toàn vô tội, nhưng trẫm sẽ không định tội ngươi.” Dừng một chút, hắn trịnh trọng nói: “A Trần, Đại Trần cần ngươi, bá tánh cần ngươi, trẫm - bậc quân vương này cũng cần ngươi phò tá, ngươi là tướng tài, cũng là tướng quốc tài ba, ngươi có tội, vậy thì sau này hãy chuộc tội đi, cùng trẫm nỗ lực, khiến cho Đại Trần trở nên tốt đẹp hơn, để bá tánh thật sự được an cư lạc nghiệp.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây