Trương Đại Trúc vội vàng nói: “Nhi tử nhi tử, con tỉnh lại, con bình tĩnh lại! Nếu con dám làm điều gì ngu ngốc, cha đánh con!”
Lúc này Trương Thọ Thọ mới không còn xúc động như vậy nữa, cậu ta thở hồng hồng trừng mắt nhìn Tiết Diễm chằm chằm, đương nhiên là vì lúc nãy cậu ta giãy dụa kêu Tiết Diễm buông cậu ta ra nhưng lúc đó Tiết Diễm không buông ra làm cho trong lòng cậu ta có một ngọn lửa giận rất lớn.
Trương Đại Trúc thấy con mình bướng bỉnh như vậy liền nói xin lỗi với Khương Nguyệt và Tiết Diễm: “Thực sự xin lỗi, nhi tử của ta dễ tức giận nhưng cũng qua nhanh thôi, chờ một chút là tốt rồi.”
Nói xong hắn ta nhảy dựng lên đánh đầu con mình như đấm vào một bao hạt dẻ, mắng: “Có phải con ngốc hay không! Có phải con là đồ ngốc không hả! Dù sao chúng ta cũng không thể cướp đồ của họ nữa! Chúng ta muốn cướp đồ của họ bị người ta đánh trả lại như vậy là điều chúng ta đáng giận, con tức giận cái gì! Còn tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ đánh con!”
Bị chính cha mình đánh, Trương Thọ Thọ cũng không có tức giận, chỉ nói với giọng cộc cằn và uỷ khuất: “Rõ ràng con mạnh hơn hán, trong thôn một lúc hai ba người còn chưa có người nào đánh bại được con, vừa rồi hắn làm sao mà chế trụ con đơn giản nhẹ nhàng như vậy được chứ, người trong thôn đều đánh không lại con bọn họ đều bị con đánh gục hết!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây