Tiết Diễm dùng sự khéo léo của mình để ngăn cho người này phản công, để cho người này nằm xuống mặt đất không thể nào thoát thân hay trốn được.
Khương Nguyệt tự nhiên mà lên tiếng, nhưng không nói chuyện với người nông dân có dáng người cao to mà chỉ nói chuyện với người nông dân có dáng người thấp bé: “Ta hỏi ngươi một ít vấn đề, nếu ngươi trả lời đúng sự thật thì chúng ta sẽ tha cho con của ngươi.”
“Được được được, ngươi cứ hỏi, ngươi hỏi, ta chắc chắn sẽ thành thật trả lời với ngươi.” Người nông dân có dáng người gầy gò rất nóng vội. Đó là con của ông ta nên không lo lắng là điều không thể
“Nơi này là chỗ nào?” Khương Nguyệt hỏi.
“Cái gì mà nơi này là chỗ nào?” Gương mặt của người đàn ông có dáng người gầy gò có chút mơ hồ:“Các ngươi bị lạc đường sao? Nơi này là thôn Thạch Đầu. Kìa, đó chính là thôn Thạch Đầu, thật ra chúng ta đều là thôn dân ở đó, thật sự không muốn ăn rau dại cho đỡ đói nữa, hơn nữa tất cả rau dại trong năm nay cũng đều bị đào hết rồi không còn gì để ăn nên chúng ta đành ăn cỏ cây và lá thôi, không biết năm nay còn chống cự đến thời điểm thu hoạch không nữa. Chúng ta cũng không muốn cướp đồ từ các ngươi đâu chỉ là mỗi ngày đều ăn rau dại thì quá cay đắng rồi, cuộc sống quá khó khăn nên mới nghĩ cướp chút bạc kiếm tiền mua đồ ăn thôi, nếu có thể trực tiếp cướp được thì đều để dành cho việc ăn cả đương nhiên bánh bao hay màn thâu gì đó đều là thứ tốt nhất đặc biệt là lương thực mịn nữa, đã nhiều năm rồi chúng ta cũng chưa được ăn. Thực xin lỗi thực xin lỗi, các ngươi mau khai khai ân, thả nhi tử ta ra đi, chúng ta không dám làm nữa, ta cầu xin các ngươi” Nói đến đây tay ông ta còn chắp lại không ngừng cầu xin.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây