Nhưng Ngải Tiểu Điềm lại khẳng định rõ ràng, căn bản không phải là đồng nhân văn, đều là sáng tác, cho nên hoài nghi này cũng bị phủ định.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy quen thuộc với dáng vẻ của Bạch đại phu...
Tiết Diễm còn chưa kịp nói, Tào đại phu đã cau mày nói: “Cái này cũng không đúng a, cuốn sách này của Ngải Tiểu Điềm mới viết trong vòng một năm gần đây, mà Bạch đại phu hai mươi năm trước đã tự bạo chết rồi, cho dù Bạch đại phu cũng sẽ xuyên đến trên người một người, cũng không thể nào là xuyên đến trên người hắn ta chứ? Trừ phi Bạch đại phu trước tiên xuyên đến trên người người khác, sau đó lại xuyên đến trên người hắn ta, như vậy có lẽ còn có khả năng. Nhưng nếu như vậy, sao hắn ta lại không có một chút ký ức nào về Bạch đại phu? Hắn ta lúc trọng sinh, chỉ nhớ rõ kiếp trước của chính mình, cũng chính là tất cả mọi thứ của Tiết Diễm. Còn nữa, cho dù là Bạch đại phu xuyên đến trên người hắn ta, thì có thể giải thích được vì sao Ngải Tiểu Điềm cũng khống chế không được hắn ta, nhưng vẫn không thể giải thích được vì sao sau khi bị đưa vào không gian của lão đại lại không mất đi ý thức ngã xuống, cũng không thể giải thích được vì sao hết lần này tới lần khác hắn có thể mở đạo bạch môn kia? Không gian kia là của lão đại, lại không phải của Bạch đại phu, thật sự mà nói, chẳng phải là nói kỳ thực là Bạch đại phu đối với không gian của lão đại đặc biệt sao? Nhưng lão đại tiến hóa có không gian khi đó, Bạch đại phu lúc ấy đều đã chết hai ba năm rồi.”
Tào đại phu đem những gì cơ bản nói hết, Giang Nguyệt cũng liền không mở miệng, chỉ là hơi nhíu mày, càng thêm suy tư chuyện này.
Tiết Diễm cũng không có lời khác để nói, chỉ là nói: “Ta có thể xác định, trong ký ức của ta không có người trong ảnh này, ta hẳn là chưa từng gặp qua người này, nếu như ta đã gặp qua, ta hẳn là sẽ nhớ được... Nhưng ta nhìn hắn, lại là thật sự cảm thấy quen thuộc... Không biết là chuyện gì...” Nói xong, lại nhíu mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây