Làm Ruộng Trong Núi Hán: Mạt Thế Kiều Kiều Ba Tuổi Rưỡi

Chương 14: Cha nương đã dạy dỗ nàng rất tốt 1

Chương Trước Chương Tiếp

Trước mặt nàng có một cái ghế nhỏ cao khoảng một nửa người, rõ ràng là để đặt đồ ăn của nàng lên đó, để nàng ngồi trên đó ăn, Khương Nguyệt: “...”

Ở trên bếp có hai cái nồi.

Một nồi lớn, một nồi nhỏ.

Lưu Quế Hà mở nắp nồi nhỏ ra.

Cơm trong nồi nhỏ đã nguội bớt, không còn bốc hơi nóng nữa. Có thể thấy rõ trong nồi có cao lương, gạo lứt và một ít trấu đã thành một nồi cơm.

Ngoài cơm ra, còn có một quả trứng gà luộc.

Nhị tẩu Dư Hồng Yến bận bịu chạy tới, lo sợ người khác nghe thấy, thì thầm với Lưu Quế Hà: “Nương, hôm nay con không ăn trứng gà đâu, để Nguyệt Bảo ăn đi.”

“Ừ.” Lưu Quế Hà đáp lại. Mũi bà dường như hơi cay cay, hít vào một cái rồi mới quay đầu lại, cười nói với Dư Hồng Yến, nói cũng đặc biệt nhỏ: “Từ ngày mai, nương mỗi ngày hấp hai quả trứng, một cho con, một cho Nguyệt Bảo.”

Dư Hồng Yến cười lắc đầu một cái, giọng nói rất nhỏ: “Không cần đâu, thân thể con khỏe, không ăn trứng gà cũng không sao.”

Lý Hà Hoa vừa mới rải đũa lên bên cạnh bếp lò, nghe thấy lời này lập tức có chút nhỏ giọng phản bác: “Thân thể muội là thân thể con người, sao không có thể không bổ chút nào được, đừng có nói nhảm.”

“Đúng vậy, đại tẩu con nói đúng đó.” Lưu Quế Hà phụ họa nói: “Tốt lắm, đừng cứng đầu, nương biết con thấy trứng gà mua ở trấn trên tận một đồng, nhưng cái gì phải tốn thì vẫn phải tốn.”

Thấy mẹ chồng đã nói như vậy, Dư Hồng Yến cũng không nói gì nữa.

Bọn họ tự cho là nói rất nhỏ, không ai nghe thấy, nhưng Khương Nguyệt có thính lực tốt, nàng nghe rõ hết.

Khi Lý Hà Hoa mang tới một chén cơm nhỏ lẫn với hoa màu, cầm theo một cái thìa gỗ nhỏ, cùng với một quả trứng đặt trên cái ghế trước mặt nàng, Khương Nguyệt lại không vội ăn mà cầm lấy quả trứng, đứng dậy đi tới bên cạnh Dư Hồng Yến.

Vì chỉ mới ba tuổi rưỡi, nên chỉ có thể ngửa mặt lên mới nhìn thấy Dư Hồng Yến.

Nàng đưa quả trứng tới: “Nhị tẩu, tẩu đã có thai rồi, tẩu ăn đi.”

“Ôi trời,” Dư Hồng Yến cúi đầu nhìn một cái, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn và tay nhỏ đang vươn tới nàng ấy của Khương Nguyệt, nàng ấy ngay lập tức cảm thấy rất đáng yêu, kêu một tiếng: “Nguyệt Bảo, muội thật là hiểu chuyện, nhưng tẩu không ăn đâu, tẩu mỗi ngày đều ăn trứng đó, ngoan, muội ăn đi, đây là cho muội đó.”

Khương Nguyệt lắc đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️