Thị vệ bên cạnh đi theo Tiết Ngũ Hổ lập tức quát lên: “Chính là hai người đã cứu thái hậu và mọi người, đồng thời bắt sống được nhiều người đeo mặt nạ như vậy đó!”
“À à, là họ sao. Đúng,, đúng đúng, tên của họ là Tiết Diễm và Khương Nguyệt.” Tên tiểu binh lính này nói thẳng. Nếu chuyện này liên quan trực tiếp đến Tiết Diễm và Khương Nguyệt, thì hắn ta nhất định có thể hiểu, nhưng bỗng nhiên hắn ta lại nhắc đến nhũ danh, cho nên vừa rồi hắn ta mới không phản ứng lại. Ngay sau đó, hắn ta vội vàng chỉ vào một trong mấy chiếc xe ngựa ở đằng nói: “Bọn họ đang ở trong đó.”
“A a a a Tiểu Diễm Nguyệt Bảo.” Tiết Ngũ Hổ lo gần chết, nên đã lập tức chạy đến đó.
Khi hắn ta chạy đến và đứng ở bên cạnh chiếc xe ngựa đó, thì đúng lúc Tiết Diễm từ trong đó vén rèm nhìn ra, sau đó hắn ta im lặng, mới nghe thấy được giọng nói vừa ấm ấp vừa khẽ: “Ngũ ca, Nguyệt Bảo ngũ rồi, huynh nhỏ tiếng một chút. Bởi vì muội ấy quá mệt mỏi.”
“À à,“ Tiết Ngũ Hổ đè nén âm thanh xuống, cũng vô cùng nhỏ tiếng: “Chỉ là quá mệt mỏi thôi à, có phải đã bị thương rồi hay không? Có phải đệ cũng bị thương rồi đúng không?” Dứt lời, người vẫn còn chưa lên xe, nhưng đầu thì đã tiến vào trong xe ngựa để xem xét.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây