Lưu Quế Hà cười nói: “Sau khi cha con và Nhị ca mang những khúc gỗ kia về nhà thì liền dẫn Ngũ ca của con đi ra đồng rồi, vẫn còn mấy mẫu ruộng cần được bón phân, ta cũng đang dự định ra ngoài ruộng đây. Đứa nhỏ này, con xem, rốt cuộc con đã dẫn Nguyệt Bảo đi đào được thứ gì về thế kia, đây không phải là rau rừng nha, thứ đang nằm trong tay các con mới đúng là rau rừng. Trông thì hơi giống nấm, nhưng trên núi này có rất nhiều loại nấm có độc, loại nấm này ta còn chưa từng nhìn thấy, chắc là không ăn được đâu, nhanh mang vứt nó đi, nếu thực sự có độc thì không tốt chút nào.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiết Nhất Hổ, Lý Hà Hoa và Dư Hồng Yên đều hùa theo.
Khương Nguyệt lúc này mới nói: “Thẩm ơi, đây là thứ mà con và Tiết ca ca đã nhìn thấy được khi đi hái rau rừng, có tận một mảnh lớn nên chúng con đã hái hết mang về, Tiết ca ca nói rằng huynh ấy đã từng nhìn thấy nó trong sách, đây là nấm bụng dê, cũng được xem là một loại nấm, có thể ăn được, không có độc, lại còn có thể bán lấy tiền.”
“Có thể bán lấy tiền sao?!” Mắt của mấy người Lưu Quế Hà lập tức sáng lên. “Vậy thì nhanh chóng đem chúng đi phơi khô thôi, ta thấy những người hái được nhiều nấm đều mang phơi khô, sau đó mới đem lên thị trấn bán.” Lưu Quế Hà vội vàng nói.
“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, Tiết ca ca nói, trong thị trấn cũng có thu mua nấm tươi nữa.” Khương Nguyệt nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây