Khương Nguyệt nhìn quanh gian phòng một lát, thấy nó quả thực thích hợp để cất giữ dầu, lập tức gật đầu.
“Nguyệt Bảo, muội mau đến đây xem.” Tiết Văn không đợi được nữa, vội vàng mở cái bình đựng hơn mười cân dầu ra.
Khương Nguyệt nhìn kỹ hơn, nhìn bằng mắt thường hoàn toàn không thấy chút tạp chất, cũng không có mùi lạ, rất tốt.
“Vậy là được rồi.” Khương Nguyệt nói: “Sau này các ngươi cứ làm như vậy đi.”
“Biết rồi, biết rồi.” Đám người Tiết Đại Vinh gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây