Lâm Tây Thúy thấy Tiết Tam Hổ nhìn thấy nàng ta rồi mà vẫn trông như không hề nhìn thấy vậy, tiếp tục đút cho ngựa và trâu ăn rơm, trong lòng nàng ta liền có chút bồn chồn, nhưng cuối cùng vẫn lại tiếp tục rón ra rón rén bước qua đó, đến bên cạnh Tiết Tam Hổ.
“Tam Hổ ca.” Nàng ta hạ giọng, nói cực kì nhỏ, chỉ sợ bị người ta nghe thấy rồi lại gây nên những ồn ào không đáng có, hơn nữa bây giờ Tiết Tam Hổ cũng đã làm quan rồi, nàng ta thật sự cũng không dám làm càn ngang ngược như trước đây nữa.
Nhưng mà nàng ta lại đưa tay ra, làm vẻ nũng nịu muốn kéo lấy áo của Tiết Tam Hổ.
Tiết Tam Hổ nhìn thấy như vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Dọa cho Lâm Tây Thúy còn chưa kịp chạm được tới vạt áo của Tiết Tam Hổ đã phải vội vội vàng vàng rụt tay lại, tim đập loạn xạ, lo sợ vị quan lão gia Tiết Tam Hổ này sẽ lấy luôn mạng của nàng ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây