Bị ca ca của mình chê bai không tốt tí nào, Lâm Tây Thúy tức giận đến mức run rẩy, càng khóc lợi hại hơn.
“Không cần các người quan tâm!” Chỉ bỏ lại một câu này, Lâm Tây Thúy đã vọt về phòng mình, cơm tối cũng không ăn.
Tẩu tử của Lâm Tây Thúy hơi lo lắng, sợ Lâm Tây Thúy nghĩ chuyện gây sự, đến lúc đó sẽ liên lụy đến nàng ta ta.
Lâm phụ vẫn suy nghĩ một lúc, nói: “Thật ra lá gan của con bé rất nhỏ, cũng sợ chết, bằng không thì, lúc địa chủ Phùng đuổi nó, nó sống chết cũng sẽ ở lại nhà của địa chủ Phùng, còn không phải hạ nhân nhà địa chủ Phùng muốn đánh nó, nó sợ chính mình bị đánh chết, nên bản thân mới nhanh chóng chạy về? Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm mẫu, ca tẩu của Lâm Tây Thúy ngẫm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, nên cứ mặc kệ Lâm Tây Thúy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây