Biết rằng ba người ở trước mặt đều là người tinh tường, Hiên Viên Cận cũng không giấu, vừa cười, vừa gõ nhè nhẹ ngón tay xuống bàn, rồi thành thật nói: “Những người đó dù thế nào cũng không biết là chúng ta đã biết bọn chúng tới, đồng thời biết được mục đích của bọn chúng, và thay vì đợi bọn chúng dần dần nhắm tới chúng ta, rồi lại dần dần tìm tìm cơ hội thích hợp để giết ta rồi đổ tội cho các ngươi, thì chi bằng ta tới trước xem sao, giải quyết sớm một chút chẳng có gì là không tốt.”
Khương Nguyệt và Tiết Diễm đích thân lên thị trấn chứ không phải người đi nói cho Hiên Viên Cận, thật ra là muốn giải quyết chuyện này ngay đêm nay, thấy Hiên Viên Cận cũng có ý này, bọn họ tất nhiên là không phải đối.
Tiết Tứ Hổ là người tinh tường thế nào chứ, Tiểu Diễm và Nguyệt Bảo nhà hắn ta đích thân tới, hắn ta tất nhiên là hiểu ý của Tiểu Diễm và Nguyệt Bảo nhà hắn ta, bây giờ Hiên Viên Cận lại nói như vậy, hắn ta đương nhiên là cười rồi nói: “Tùy các ngươi.”
Dù sao thì hắn ta cũng không giúp được gì.
Ai bảo là hắn ta không có chút thân thủ nào chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây