Khương Nguyệt mới đến trước cửa nhà Tiết Diễm, còn chưa theo Tiết Diễm vào nhà thì túc phụ, nhi tử và tức phụ nhi của Tiết Đại Phú đã nghe phong phanh, lao nhao ra ngoài, vây quanh nàng.
Tức phụ Tiết Đại Phụ gọi là Lưu Quế Hà.
Ngoài Tiết Diễm, Tiết Đại Phú còn có năm nhi tử là Tiết Nhất Hổ, Tiết Nhị Hổ, Tiết Tam Hổ, Tiết Tứ Hổ, Tiết Ngũ Hổ.
Có thể thấy, ban đầu Tiết Diễm được gọi là Tiết Lục Hổ.
Cho đến khi hắn đi học, tiên sinh mới đổi tên cho hắn là Tiết Diễm.
Đại ca Tiết Nhất Hổ đã thành thân từ lâu, tức phụ gọi là Lý Hà Hoa, Lý Hà Hoa gả vào nhà họ Tiết đã bốn năm, nhưng chưa sinh được đứa con nào.
Nhị ca Tiết Nhị Hổ cũng đã thành hôn, thành thân được nửa năm, tức phụ gọi là Dư Hồng Yến.
Dư Hồng Yến mang thai gần năm tháng rồi, bụng đã lồi to ra.
Tam ca Tiết Tam Hổ đã đính hôn, nhưng chưa thành thân. Bởi vì trên trấn có người dựng nhà, nên trai tráng trẻ tuổi trong thôn đều lên trấn làm công rồi, đi được hơn nửa tháng, nên giờ phút này, hắn ta cũng không ở nhà.
Có trên có dưới, Tam ca chưa thành thân, tất nhiên Tứ ca, Ngũ ca cũng chưa thành thân, bây giờ Tứ ca cũng không ở nhà, bởi vì Tứ ca lanh lợi nên làm tiểu nhị trong tửu lâu trên trấn.
Ngũ ca Tiết Ngũ Hổ mới mười bốn tuổi, bây giờ cũng không ở nhà, sáng sớm đã đi giẫy cỏ, làm đất, nay vẫn chưa về.
“Nguyệt Bảo, sau này đây chính là nhà con rồi, một nhà đại thẩm sẽ chăm sóc cho con thật tốt.” Lưu Quế Hà nhiệt tình nói: “Đứa nhỏ này thật đáng thương, còn nhỏ như vậy mà đã không còn cha mẹ rồi.”
Tiết Nhất Hổ ngây ngô cười.
“Nguyệt Bảo, nào, đưa bao y phục cho đại tẩu, đại tẩu đưa muội vào nhà được không?” Đại tẩu Lý Hà Hoa nói năng nhỏ nhẹ, trông có vẻ như sợ sẽ dọa đến nữ bảo bảo trước mặt lắm. Nàng ấy không có hài tử, nên chỉ cần là hải tử nàng ấy đều cực kỳ săn sóc.
Huống chi nữ hài nhỏ bé trước mắt này có một đôi mắt đen láy, to tròn như quả nho vậy, đôi mắt long lanh, người vừa trắng lại mềm mại giống hệt đậu hũ, khiến cho nàng ấy cũng không dám chạm vào, chỉ sợ chạm vào thì vỡ mất.
“Cảm ơn đại tẩu.” Khương Nguyệt lễ phép nói cảm ơn.
Một nhà Tiết Đại Phú đều là người tốt, lúc trước nguyên chủ nghe nương nói.
“Không cần cảm ơn đâu.” Lý Hà Hoa vui vẻ lắm, vội nói. Nàng ấy vừa kích động, vừa nhẹ nhàng, mặt mày đầy yêu mến nói: ”Nguyệt Bảo, sao muội lại lễ phép như vậy chứ, ngoan quá đi mất.”