Tiết lão hán lại nói: “Sau này đừng chiều nó nữa.”
Tiết Đại Phú nói: “Hôm qua con đã tính cả rồi, sẽ không giống như trước đây nữa.”
Thấy đứa con trai thứ ba của mình đã quyết, Tiết lão hán cũng yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy ta cũng yên lòng.”
“Gia gia, tên súc sinh Tiết Trụ Tử kia ——” Tiết Ngũ Hổ đã được Tiết Nhị Hổ đặt xuống đất, tức đến nỗi không nhịn được mở miệng, nhưng cũng chỉ vừa mới mở miệng, đã bị Tiết lão hán cắt ngang.
Chỉ thấy Tiết lão hán thở dài: “Đã bị đánh đến vậy rồi, cũng không biết bao lâu mới khỏi nữa, bỏ đi, bỏ đi. Huống chi, nó cũng không có đánh trúng ta. Thật ra, nghe nói nó bị đánh đến vậy, ta còn đau lòng nữa. Dù sao cũng là cháu của ta mà… Nhưng, nhưng đứa bé đó không biết làm sao nữa, càng lớn càng sai lệch, mấy năm nay, cũng càng ngày càng oán giận gia gia là ta, ta vẫn luôn coi như không biết, vẫn đối xử với nó như đối xử với những đứa cháu khác, có cái gì cũng cho nó một phần, nhưng rõ ràng người ta đã không xem ta là gia gia nữa rồi, ta… Bỏ đi bỏ đi, nếu như không xảy ra chuyện này, ta cũng nhìn không ra, còn tự dỗ dành bản thân nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây