Mọi người lập tức nhìn về phía Khương Nguyệt, lao nhao lao nhao nói: “Đừng nói là chúng ta không tin, thôn trưởng của bọn họ cũng không tin nữa là, mọi người đều cảm thấy Khương lão đại không thể nào làm như vậy được, kết quả, Khương lão đại khóc nói, do lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy, rồi hắn khóc lóc càng thảm thiết hơn nữa... ha ha ha... cười chết ta...”
Dáng vẻ đại nương đó có vẻ tức cười lắm, cứ vỗ bùm bụp vào chân.
Trong tay đại nương đó còn cầm một chén cơm, cười sằng sặc mà suýt nữa thì rơi xuống đất.
Những người khác cũng không ngừng cười đùa.
“Nhưng mà, nếu Nguyệt Bảo và nhà Khương lão đại không còn quan hệ gì, thì sau này Nguyệt Bảo phải làm sao bây giờ?” Đột nhiên, một lão nãi nãi cực kỳ lo lắng, nói: “Một nữ oa mới ba tuổi hơn, sống thế nào được.”
“Đúng rồi đấy, Nguyệt Bảo...” Vẻ mặt mọi người có vẻ nghiêm trọng lắm, nhìn về phía Khương Nguyệt.
Khương Nguyệt không nói gì, Tiết Đại Phú cười toe toét, ha ha nói: “Sống thế nào ấy à, không phải ta đưa Nguyệt Bảo về rồi sao, đúng lúc gặp con bé, sau này Nguyệt Bảo chính là người nhà của chúng ta, nhà chúng ta có ăn thì sẽ không để con bé chết đói. Được rồi, mọi người nhường đường một chút đi, Quế Hà gọi về ăn cơm, về trễ lại bị bà ấy mắng.”
“Khó trách, Nguyệt Bảo lại đi cùng các ngươi. Đại Phú, ngươi tốt thật đấy.” Mọi người tránh ra một bên, rồi khen ngợi.
“Có gì đâu mà tốt.” Tiết Đại Phú vẫn cười ha ha. Không hề cảm thấy ông ấy có điểm gì tốt cả, ông ấy chỉ cảm thấy như vậy thì lương tâm ông ấy sẽ được yên.
“Đi thôi.” Thấy đám người nhường đường, cha hắn vác đống củi theo rồi đi trước, Tiết Diễm lại nói nhỏ với Khương Nguyệt.
Khương Nguyệt gật đầu, đi theo Tiết Diễm về phía trước.
Nhưng mới đi được vài bước, không hiểu Khương Nguyệt nghĩ gì lại nói nhỏ với Tiết Diễm nói: “Người do ta đánh đấy.”
Bước chân Tiết Diễm dừng lại trong nháy mắt.
Cả người như bị đông cứng lại.
Khương Nguyệt khẽ cười mỉm.
Quả nhiên, cho dù người này phát hiện nàng có điểm không bình thường, nhưng cũng hy vọng nàng không có gì đó không đúng.
Tiết Diễm cũng không ngốc, hiển nhiên hắn biết rõ Khương Nguyệt cố ý nói, vẻ mặt hắn trông có vẻ phức tạp lắm, hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ nói hai chữ: “Đi thôi.”
Cho dù có gì đó không đúng thì cũng nhặt về rồi.
Dù gì thì cũng không lật trời được.
Tiết Diễm thầm an ủi bản thân trong lòng.