Triệu Tố Phân tức đến mức không nói nên lời, đuổi đến cửa, mắng theo bóng lưng của ba đứa: “Nếu còn nghe thấy ai nói các con xuống sông chơi, không cần biết ta là nương ruột hay bà kế, ta sẽ đánh gãy chân các con!”
Tiền Cẩu Tử chạy một mạch đến đầu làng, một hán tử đang vác cuốc thấy cậu liền trêu chọc: “Cẩu Tử, lại bày trò với hai đứa cháu trai rồi à, cẩn thận về nhà bị cha đánh đấy.”
“Con không có bày trò gì cả, là chúng nó tự theo con.” Tiền Cẩu Tử không vui liếc nhìn hắn ta, mắt đảo một vòng, đột nhiên mở miệng: “Chu tam thúc, hôm qua con thấy thúc gánh củi cho Trần đại nương ở cuối làng, thúc gánh củi cho bà góa, Chu tam thẩm của con biết thì có tức giận không?” Cậu giả vờ ngây thơ hỏi.
Chu tam thúc suýt nữa thì sợ đến ngất, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, cúi người định bịt miệng cậu, miệng liên tục cầu xin: “Ôi tổ tông của ta ơi, nương con cho con ăn thứ gì vậy, sao còn nhỏ mà đã nhiều tâm cơ thế! Thúc xin lỗi con, con đừng kể chuyện này ra ngoài được không, thúc chỉ thấy bà ấy là một nữ nhân đáng thương nên tiện tay giúp đỡ thôi, con nhất định không được nói với Chu tam thẩm của con!”
Tiền Cẩu Tử gật đầu qua loa: “Vâng vâng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây