Đào Hoa vừa nói vừa bắt đầu nức nở, có thể thấy những chuyện cũ đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng: “Nhưng trời cao có lẽ không ưa nhìn chúng ta, chưa được mấy năm yên ổn, sau một trận mưa lớn, cha dượng bị bệnh cấp tính rồi mất. Người nhà họ Chu lo nương lén bán ruộng đất, tái giá, lúc đó một đám người chạy đến nhà chặn cửa, nương giải thích thế nào cũng vô dụng, người nhà họ Chu không tin nương, không tin nương nguyện ý ở vậy, nói rằng họ Chu không muốn mất mặt vì “góa phụ tư thông”, đổ cho nương cái mũ vô cớ. Nương không còn cách nào khác, khóc lóc nói muốn đưa chúng ta đi, không cần gì cả.”
Đào Hoa nhớ lại sự hỗn loạn ngày hôm đó, mình ôm đệ đệ trốn trong góc, nhìn nương bị người nhà họ Chu ép đến suýt phải nhảy xuống sông, cảm xúc kích động, nắm chặt lấy thịt sau lưng Vệ Đại Hổ, vừa khóc vừa hận nói: “Nhưng người nhà họ Chu vẫn không chịu! Họ không cho nương ta mang theo nhị đệ, chỉ đuổi ta và nương ra khỏi nhà. Sau đó nương đưa ta đến nhà họ Tiền, những chuyện sau đó chàng hẳn đã nghe Vương Đại Nương kể, nương là người phụ nhân tam giá (nữ nhân ba lần lấy chồng), danh tiếng không hay, chỉ là tính tình nương cương liệt không chịu thua, lại sinh thêm tam đệ ở nhà họ Tiền, cuộc sống cứ thế trôi qua.”
Nàng lau nước mắt mạnh mẽ, dần dần bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy khỏi vòng tay Vệ Đại Hổ.
Đêm nay nàng đã nói ra nhiều lời xưa nay giấu trong lòng không nói, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn không ít, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm nay đã được nhấc ra, không còn quá bức bách.
“Đầu bếp Tiền (Tiền Trù tử) đối xử với nàng thế nào?” Sau khi nghe xong những chuyện cũ này, Vệ Đại Hổ chỉ hỏi một câu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây