Khác nhau duy nhất là, hồi đó vây bên cạnh là Tiền Xuyến Tử cùng Tiền Lâu Tử ríu ra ríu rít, còn có đại tẩu Tôn thị chuyện gì cũng không làm chỉ biết chờ đồ ăn đến tận miệng. Tính tình nàng ta như thế không trách được người khác không thích, hàng năm đều ở bên cạnh trông chờ ăn như vậy, thịt vừa ra khỏi nồi đã đưa tay vơ rất nhiều ôm vào, giống như tám trăm năm chưa được ăn vậy, nhìn mà bực mình.
Sau khi thịt chiên ra khỏi nồi, đám khỉ con vây bên bếp hoan hô xòe tay ra, Nga Đản sung sướng nhảy nhót gọi Triệu nãi nãi Triệu nãi nãi, làm nãi nãi ruột cậu vui không được, bưng chén cháo húp nói: “Chao ôi, Triệu nãi nãi, bà mềm lòng gắp cho nó miếng thịt chiên đuổi nó đi đi, tránh cho nó nhàn rỗi chạy loạn khắp phòng, vướng tay vướng chân.”
“Biết bà đau lòng cháu trai, nói cái gì mà đuổi hay không đuổi.” Triệu Tố Phân lần lượt cầm hai cái chén tới lần lượt gắp đầy thịt chiên: “Nga Đản, Áp Đản, Thiết Ngưu, Cẩu Tử, bưng chén ra ngoài ăn đi, đừng đứng trong bếp nữa, còn phải làm chiên cá viên nữa, đừng để dầu bắn đến.” Bà ấy cầm chén đưa cho Cẩu Tử, bảo cậu dẫn bọn Thiết Ngưu ra ngoài chơi, trong bếp không rộng lắm, người lại nhiều, xoay người cũng không tiện, ngày này mà bị va chạm cũng không tốt.
“Đi, cùng ta ra ngoài chia thịt ăn!” Cẩu Tử hài lòng bưng chén, gọi mấy đứa Thiết Ngưu đi ra sân như một tổ ong.
“Cẩu Tử thúc, đợi ta!” Chân Nga Đản ngắn, bước qua bậc cửa không cẩn thận bị ngã, thấy bọn họ chạy nhanh như một làn khói, không rảnh khóc, bò dậy phủi phủi tay lại vội vàng đuổi theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây