Có lao động nhỏ tự mình xưng phong thế này thì Vệ Đại Hổ không có lý nào không dùng, hắn cười tủm tỉm buông lỏng tay, cố ý cúi đầu ngồi xuống bên cạnh phụ thân mình, thở ra một hơi sương trắng, xoa xoa tay sưởi ấm: “Hôm nay trời lạnh ghê.”
Vệ lão nhân nhìn mái tóc ướt nhẹp của hắn: “Ngươi nhảy xuống nước hả?”
“Nói bậy, ngay cả giày rơm mà nương tử của ta còn không cho ta mang, thì sao ta dám giấu nàng bơi lội được?” Vệ Đại Hổ làm trò trước mặt Mãn Thương nói lời ngay ý đẹp chính đáng, sau đó ngồi không yên như thể có con gì đó cắn vào mông, đá đôi giày rơm sang một bên rồi nhìn xung quanh, liếc mắt đã nhìn thấy được cái “lồng sắt” mà phụ thân của hắn đặt ở dưới sông, lồ lộ trong không khí không hề che giấu một chút nào.
Hắn trực tiếp đi xuống lấy “lồng sắt” lên.
“Tỷ phu, sao huynh bắt được cá hay vậy? Còn nhiều thế này nữa, hơn nữa tất cả chúng còn sống, tươi rói luôn.” Mãn Thương ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay khuấy khuấy vào trong nước, con cá to mập gần hắn ta nhất thấy hắn ta không phòng bị gì thì há mồm muốn cắn ngón tay của hắn ta, hắn ta sợ tới mức vội vàng rụt tay về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây