“Được.” Vệ lão nhân xắn tay áo đưa rổ ốc nước ngọt cho hắn ta, Mãn Thương nhận lấy cái rỗ, hắn muốn nhảy lên bờ ngay lập tức, nước lạnh quá rồi, so với hắn ta tưởng tượng còn lạnh thấu xương hơn rất nhiều, không hiểu sao Vệ thúc có thể mặt không đổi sắc mà đứng ở trong nước lâu như vậy được, khó trách tỷ phu nói hắn ta cần phải tập luyện thêm chuyện đi giày rơm vào mùa đông rồi, hắn ta vô dụng quá mà.
Ở trong lòng thầm quyết tâm lát nữa đi vào trong nước luyện tập thêm một chút, động tác của hắn ta cũng rất nhanh nhẹn, tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ đập nát mấy con ốc nước ngọt vài lần, hắn ta không ném vỏ của mấy con ốc nước ngọt đi mà bỏ cả vỏ và thịt vào trong rổ luôn.
Hắn ta hiểu được Vệ thúc muốn làm gì, trước kia hắn ta còn ở thôn Chu Gia hắn ta cũng làm như thế, hắn ta không có đủ tiền mua thịt nhưng lại thèm ăn, cho nên hắn ta ra sông bắt ốc nước ngọt, đập nát ốc nước ngọt ra để làm mồi câu cá. Nhà hắn ta có một chiếc sọt bẫy cá làm bằng tre, bỏ một ít mồi ốc nước ngọt vào đó rồi phủ cây thủy sinh lên. Đặt sọt cá vào nơi có nhiều cây thủy sinh rậm rạp ấy khoảng nửa ngày, nếu mà may mắn thì có thể bắt được không ít cá tôm.
Lúc ấy hắn ta tiếc không dùng dầu chiên lên, nên làm sạch cá nhỏ để nấu canh cá, cũng coi như là một cao lương mỹ vị.
Ở đây có nhiều cây thủy sinh trong nước, lại có cá có tôm, dù địa hình không sâu như con sông trong thôn kia, bọn họ cũng không có sọt bắt cá, có lẽ Vệ thúc đã định lấy rổ xem như sọt bắt cá từ lâu, nên tìm một nơi nước cạn có cây thủy sinh nhiều dùng rổ vớt cá tôm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây