Nếu hiện giờ không muốn ăn trái cây chua mà thèm ăn cá nhỏ chiên giòn thì cũng không sao, nếu muốn ăn thì cứ bắt là được rồi.
“Được, hai người đi xuống trước đi, ta đến cái hồ này bắt mấy con cá trước đã, lát nữa đi xuống đó tìm hai người sau.” Vệ Đại Hổ cởi giày rơm ra, xách theo thùng gỗ đi tới nhìn vào trong chỗ sâu của dòng nước, dư quang nhìn thấy Mãn Thương do dự định đi theo hắn, thì hắn lập tức quay người lại đuổi người: “Mãn Thương đi theo Vệ thúc của đệ đi, lão nhân gia lớn tuổi rồi, nếu không chú ý một cái đụng vào đâu đó té ngã vào trong nước thì phiền lắm, đệ đi trông chừng ông ấy đi.”
“Ngươi tự canh chừng bản thân ngươi đi, ta không sao cả!” Vệ lão nhân không thèm để ý đến hắn, sáng sớm phu thê mới cưới bọn họ cãi nhau về chuyện ngày đông mà mang giày rơm đó ông ấy đã nghe thấy hết rồi, giờ hắn muốn đuổi Mãn Thương đi còn không phải vì sợ Mãn Thương về nhà mách lẻo lại hay sao?
Mãn Thương liếc nhìn tỷ phu đang sách theo thùng gỗ trên đỉnh đầu đi vào trong dòng sông, lại quay đầu nhìn Vệ thúc đang xách theo thùng gỗ và cả rổ đi xuôi về phía hạ lưu của dòng nước, do dự một hồi rồi cuối cùng chạy theo phía sau Vệ thúc.
Hai người họ vừa đi khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa thì Vệ Đại Hổ tìm một tảng đá hơi sạch sẽ khô ráo, rồi cười hắc hắc cởi y phục đặt lên tảng đá, cũng không chừa lại quần cộc nào, cả người giống như con cá được thả về nước, lặn thật sâu vào trong hồ nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây