“Hi!” Mãn Thương lập tức mỉm cười, thấy tỷ phu mang giày rơm, cũng định học theo đổi sang giày rơm nhưng bị Vệ Đại Hổ cản lại: “Sức khỏe của đệ có khỏe mạnh bằng ta không mà dám học theo vậy hả? Muốn mang giày rơm vào ngày đông lạnh giá thế này, đệ còn phải luyện tập nhiều thêm.” Giọng điệu khi nói của hắn còn có chút đắc ý tự hào.
Mãn Thương vò đầu cười ha hả, đoạt lấy thùng gỗ trên đỉnh đầu của hắn xách theo.
Trần Tam Thạch ôm đầu kêu rên: “Ta cũng muốn đi...”
“Ngươi muốn cái rắm!” Vệ Đại Hổ không khỏi chửi tục một câu, đồ ngốc này, hắn túm người sang một bên, hận sắt không thành thép nói: “Đạo Thảo người ta đều đã cho ngươi bình thuốc đấy rồi, mà ngươi còn có đầu óc nghĩ tới chuyện bắt cá hả? Lúc trước ta muốn cưới biểu tẩu của ngươi phải quan tâm nhiều thế nào, trong sính lễ có vải, có rượu, có điểm tâm đàng hoàng, ngay cả ta không trông cậy vào ngươi có được triển vọng như ta có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng ít nhất thì phương diện cần cù siêng năng cũng phải biểu hiện ra bên ngoài một chút chứ? Ta thấy bà Hoàng là người có bản lĩnh, ngươi đã từng gặp lão nhân gia nào có thể bình tĩnh đối mặt với những ngày tháng thay đổi lớn như vậy bao giờ chưa? Đó không phải là một người đơn giản! Hiện giờ ngươi không có cái gì cả, cũng chẳng là gì, còn không siêng năng thể hiện bản thân hơn, mà một lòng một dạ chỉ muốn đi chơi, ta thấy ngươi cũng đừng nhìn trộm Đạo Thảo nhà người ta nữa, ngươi không xứng chút nào.”
“...” Trần Tam Thạch đỏ hết cả mặt mũi, nghẹn họng trân trói không nói được câu nào, vẫn không muốn chịu thừa nhận: “Ta... ta không có nhìn nàng ấy.” Haiz không đúng, tại sao ca hắn ta lại nhìn thấy Lưu Đạo Thảo cho hắn ta bình thuốc vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây