Sau khi đi xuống hầm thì Trần Nhị Ngưu thấy không rõ lắm, Vệ Đại Hổ thấy không thể hoàn thành việc vận chuyển lương thực trong một chuyến được, mỗi người bọn họ vác hai túi, cha cùng đại cữu của bọn họ cũng đã có tủi nên chhỉ khiêng được một túi. Đường núi khó đi nên phải đi đến vài canh giờ khác hoàn toàn với lần vận chuyển lương thực trước đây, tuyến đường đi không giống nhau nên không thể làm như thế được, đi đến mức mỏi cả hai chân.
“Nhị Ngưu, đệ mau đi lên trên kêu người tới đây giúp vận chuyển đi.” Sau đó lại nói vọng ra bên ngoài:“Đại ca, mọi người mau đến đây giúp đỡ một chút.”
“Được.” Trần Đại Thạch ngoòi xổm ở cửa hầm, phun nước miếng vào lòng bàn tay rồi chà xát, sau đó duỗi tay túm lấy túi lương thực mà Nhị Ngưu đưa đến.
Vệ Đại Hổ tính toán một chút, đại ca nhị ca Nhị Ngưu rồi lại thêm hắn nữa thì vác được tám tuổi. Cha và đại cữu nhị cữu, tay già chân yếu một người một túi thì được 3 túi, tổng cộng chính là mười một túi. Một túi vác trên tay thì chắc cỡ 200 cân, nếu tính chuẩn tổng hết thì trên dưới hai ngàn cân.
Còn phải đi thêm mấy chuyến thì mới có thể vận chuyển xong, nhưng đây cũng không phải là chuyện đáng ngại nên không cần bận tâm quá nhiều, có thể khiêng nhiều thì khiếng nhiều, còn khiêng ít thì khiêng ít thôi, không ai ngại bỏ ra sức lực vì lương thực cả chỉ hận mỗi ngày không thể khiêng ấy chứ. So với chuyện đói bụng thì chuyện này chỉ là một cái rắm, nhiều hơn nữa cũng được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây