Thôn Tiểu Câu là thôn lớn, nhà nhà đều có nam đinh, người người đều đang chạy trốn, người người đều đang lẩn trốn, quan binh dù đông cũng nhất thời không thể tìm ra ngay được, vậy nên chỉ cần bọn họ tiến vào ngọn núi phía trước trước khi quan binh lần tới, nguy hiểm ắt sẽ giảm đi rất nhiều.
“Quả đúng là nghĩa địa, nhiều mồ mả thế này, tổ tiên của người trong thôn đều được chôn ở đây à?” Trần Nhị Cữu ôm gương mặt sưng phù như ổ bánh bao, lẩm bẩm nói: “ Nếu thêm hai đời nữa, sợ là cả đỉnh núi này cũng hết chỗ mà chôn.”
Ông ta nói vậy cũng không quá khoa trương, bọn họ mới bước vào nghĩa địa mà đã có cảm giác như không có chỗ đặt chân, mồ mả dày đặc như nấm mọc sau mưa, cảm giác còn gần hơn hai gia đình sống cạnh nhau. Lúc còn sống, nhà bọn họ còn có bờ tường ngăn cách, mà mồ mả là lộ thiên, có lẽ người bên trên nói chuyện, lão tổ tông bên dưới có thể nghe thấy hết.
Hai cha con đi phía trước đã thành thói quen, bên này chẳng là gì cả, phía sau vẫn còn rất nhiều, càng đi vào sâu bên trong, mồ mả càng nhiều hơn. Cũng không biết thế hệ nào từng truyền lại phong thủy nơi này cực vượng, tổ tiên an nghỉ tại đây, con cháu đời sau ắt sẽ được phù hộ, có cuộc sống tốt hơn. Đương nhiên, không có ai cảm thấy đây chỉ là chuyện mê tín dị đoan, có lão nhân còn sống đã chiếm sẵn chỗ chôn, nếu có người chết trước hắn cũng nhắm đến mảnh đất này, hai nhà có thể đánh nhau để dành lấy “vị trí đẹp“.
Chỉ là những người ngoài thôn như đám người Vệ Đại Hổ hoàn toàn không biết chuyện này, bọn họ rảo bước đi theo hai cha con kia, đến lúc đi vòng qua một gò đất, tầm mắt thoáng quang đãng hơn, lại nhìn thấy có hai phụ nhân xa lạ đang ra sức thúc giục thúc giục thiếu niên lằng nhằng không chịu uống hố: “Ngươi còn mè nheo cái gì, mau đi xuống cho lão nương!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây