“Bỏ đao xuống.” Vệ Đại Hổ dặn dò, Trần Tam Thạch gật đầu, thuận tay đưa cây đao cho cha mình, sau đó đi tới túm lấy hán tử trẻ tuổi đang đứng trong đám người, bảo hắn dẫn mình đi tìm người gọi là Chu Nhị Công đó.
“Ta không đồng ý hoà ly!” Nhà đã bị đập, ánh mắt của người trong thôn nhìn ông ta cũng trở nên khác lạ, Ngô lão hán chợt cảm thấy đại thế đã qua, chuyện hôm nay bị người Trần gia nắm mũi dẫn đi đã khiến ông ta mất hết mặt mũi, vậy nên không thể để bọn họ được như ý nguyện, ông ta oán hận nói: “Trần Đại Nha sinh là quỷ nhà ta, chết là ma nhà ta, chỉ cần ta không đồng ý, nàng ta sẽ vĩnh viễn là người của nhà ta! Nàng ta là thê tử được lão Nhị cưới hỏi đàng hoàng về, hoà ly không phải là chuyện một mình ngươi nói là xong!”
Vệ Đại Hổ cũng lười nhìn ông ta: “Nhà ông đã hại tỷ ta thành thế này, giờ vẫn còn muốn giữ tỷ ấy lại? Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ông là lão già sắp xuống lỗ ta không dám đánh ông?” Nói xong, hắn vung chân đá thẳng vào lồng ngực của ông ta, Ngô lão hán cảm thấy mình bay ra sau, cho đến khi người đập xuống đất, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Giết người thì thôi, vấn đề ở đây không phải là thiện hay ác, mà rõ ràng là ân oán phân minh, nợ ai người đó trả. Đám người kia cùng lắm cũng chỉ là đồng phạm, người có tội lớn nhất là hai vị trưởng bối Ngô gia, sinh ra thứ dơ bẩn mà không biết dạy dỗ cho nên hồn. Ngô Lão Nhị đã chết, Ngô gia bị đập cho tan nát, mấy huynh đệ Ngô gia đều mang tiếng xấu khắp nơi. Ngô lão ngũ bị hoạ từ trên trời rơi xuống, bị tỷ phu cắt mất gốc rễ. Tỷ hắn vẫn còn sống, cầm tờ thư hoà ly, từ nay dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với Ngô gia, không còn dính líu gì nữa.
Chuyện này đến đây coi như kết thúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây