“Mẹ kiếp!” Ngô Lão Hán quay đầu nhìn về phía cổng nhà, mắng nhóm thôn dân co rúm lại: “Bọn họ là thổ phỉ đấy, đây là chuyện lớn của cả thôn, các ngươi tới bắt bọn họ lại đi! Bắt xong thì thẩm vấn họ cẩn thận, thôn Tiểu Câu chúng ta bắt được gian tế, sau này còn ai dám xem thường chúng ta nữa! ”
Thôn dân nhìn Vệ Đại Hổ có chút sợ hãi, bọn họ do dự, không dám tiến lên, cái này, cái này, bọn họ thật sự là thổ phỉ sao?
“Ngươi nói ai là thổ phỉ hả?!” Trần Nhị Ngưu tức giận trừng mắt nhìn ông ta, đừng có vũ nhục người khác như thế chứ!
“Ngươi mới là thổ phỉ ấy!” Trần Đại Thạch mắng chửi, xắn tay áo lên muốn đánh ông ta.
“Tiêu cục Chấn Viễn chúng tara bắc vào nam, trên đường thường gặp phải thổ phỉ, chẳng lẽ không được cầm theo đao phòng vệ sao?” Vệ Đại Hổ vẻ mặt chính trực: “Không tin các ngươi có thể đến thôn Đại Hà để hỏi, mấy tháng gần đây, nhà Đại cữu và Nhị cữu của ta đều đóng cửa, cả nhà đều không có ở nhà hay không. Đứa cháu ngoại là ta không làm được chuyện lớn gì, nghe nói đồ tể Chu lang thang bên ngoài vài năm lúc nhỏ, khi trở về hắn ta đã mở một cửa hàng thịt lợn trong thị trấn, gia đình ta là thợ săn, trong nhà chỉ có hai mẫu đất nhỏ, lúc cưới vợ sao chẳng lẽ phảo để nàng ấy chịu khổ cùng mình? Nhưng không, tình cờ, tôi gặp Mã Luc, đại đương gia của tiêu cục Chấn Viễn trong huyện, hắn thấy ta có thể chất cường tráng, lại có hai phần bản lĩnh, vì vậy hắn đã đưa tôi đi khắp nơi áp tải. Lúc trước, chúng ta tiếp quản một doanh nghiệp lớn trong tiêu cục, ta mang theo hai nhà cữu cữu của ta, còn mời các cữu mẫu tẩu tử cùng tham gia giặt giũ nấu cơm, cả nhà cùng kiếm thêm thu nhập.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây