“Mẹ kiếp! Trần Lão Nhị, ngươi đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, kẻ cắp già mồm!” Ngô Lão Hán vỗ ghế đứng dậy, một đôi ngón tay già nua nhăn nheo chỉ vào ông ta, bị lời nói đổi trắng thay đen của ông ta chọc tức, “Trước mắt không thể báo quan, dù sao ta cũng là qua lão gia, tự mình phán xét vụ việc này! Lão Đại, Lão Tam. Lão Tứ, Lão Ngũ, bắt hắn lại cho ta! Nếu Lão Nhị trên trời có linh, ngươi mở mắt nhìn cho rõ, cha ngươi hôm nay sẽ báo thù cho ngươi! ”
Nói xong, ông ta vung tay lên, đám huynh đệ con rể Ngô gia nhịn không được, tức giận lao về phía Trần Nhị Cữu, vươn tay túm lấy vai ông ta.
Sắc mặt Trần Nhị Cữu lập tức thay đổi, vừa mắng vừa tránh né: “Quả nhiên các ngươi có tật giật mình, cái chết của Lão Nhị thật sự có liên quan đến các ngươi! Đại Nha, Đại Nha, ngươi đang ở đâu, nhanh chạy đi Đại Nha, cha ngươi cũng sắp bị Ngô gia hại chết rồi, Đại Nha….” Ông ta hét lớn về hướng căn phòng thứ hai của Ngô gia.
Ngô Lão Đại tức giận, nghĩ đến Trần gia không chỉ giết nhị đệ của gã ta, mà bây giờ chúng còn dám đến nhà gã ta hắt nước bẩn vào nhà gã ta, đúng là không biết tốt xấu. Gã ta liếc mắt nhìn Lão Tam, Ngô Lão Tam thầm gật đầu, mặc kệ ông ta giãy giụa, giơ tay lên hung hăng đập mạnh vào sau gáy ông ta, sau đó giơ chân lên đá mạnh vào đầu gối, ép ông ta phải quỳ xuống.
Dám đến Ngô gia khóc lóc om sòm, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây