Thấy vậy Vệ Đại Hổ vội vàng kéo Đào Hoa bỏ đi, để lại Trần Tam Thạch bị Nhị cữu đuổi đánh khắp sân.
Đào Hoa nhìn một vòng náo nhiệt, suốt trên đường về nhà trên mặt đều mỉm cười. Nàng không ngờ tới rằng hai vị cữu gia đều là người tốt, nhìn họ thàng thân thích đều sống hòa đồng với nhau, hòn đá trong lòng nàng đã rơi xuống đất.
Vệ Đại Hổ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng, muốn nắm lấy tay nàng. Nhưng Đào Hoa lại không cho, liếc hắn: “Làm gì?”
Vệ Đại Hổ liền mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, dùng bàn tay to rộng nắm chặt lại: “Nàng là vợ của ta, tại sao nàng lại không cho ta nắm.”
Hắn nói một cách mạnh mẽ, Đào Hoa không thể thoát khỏi, căng thẳng đến mức quay đầu nhìn xung quanh khắp nơi, sợ bị người ta nhìn thấy bàn tán: “Chàng đang làm gì vậy, lỡ bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?”
“Thấy thì liền thấy, nàng là vợ của ta, ta dắt vợ của mình bọn họ có nhìn thấy thì như thế nào.” Vệ Đại Hổ không cho nàng phản kháng, Đào Hoa nào phải là đối thủ của hắn, vừa cử động chỉ đã bị bắt lấy đau nhức.
Trong lòng Đào Hoa kỳ thật không cảm thấy khó chịu khi bị hắn dắt tay, xung quanh ngoại trừ rừng cây thì chính là nấm mồ, không có một người sống, đi theo hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Chàng dùng lực nhẹ chút, siết chặt khiến tay ta đau.”
Vệ Đại Hổ vội vàng thả lỏng sức lức: “Ta không dùng sức. Vợ ngươi có thấy đau không? Ta không dắt.”
Vào lúc hắn buông Đào Hoa ra, trở tay bắt lấy hai ngón tay to lớn của hắn.
Vệ Đại Hổ liền ha ha vui mừng, lại liếc mắt nhìn nàng một cái, cực kỳ thích: “Con đường từ nhà vào thôn này có chút yên tĩnh, nếu nàng mướn vào trong thôn tìm người để nói chuyện thì cứ kêu ta, ta đưa nàng đi qua đó.”
Ngón tay Vệ Đại Hổ thô to, vết chai trong lòng bàn tay rất cấn tay, hai người cùng nhau đi cạnh nhau, nàng còn không cao bằng ngực hắn, nhìn giống như người lớn dắt theo đứa con nhỏ, hoàn toàn không giống một cặp phu thê.
“Trở về như nào?” Đào Hoa cố ý hỏi.
Vệ Đại Hổ tự nhiên nói: “Đương nhiên là ta tới đón nàng trở về nhà.”
Sau khi nghe trong trong lòng Đào Hoa trở nên vui vẻ, chỉ cảm thấy hắn thật ân cần, tiếp theo liền nghe Vệ Đại Hổ nói: “Bất quá nàng phải chờ ta một chút, đôi khi ta ở trên núi sẽ trì hoãn canh giờ một chút, nhưng ngàn vạn nàng đừng có đi một mình trở về nhà, xung quanh đều là nấm mồ, nàng sẽ sợ hãi.”