Mãn Thương theo bản năng gật đầu, gật đầu xong quay đầu nhìn tỷ phu.
Vệ Đại Hổ nhìn sắc trời, hỏi: “Mãn Thương chắc chắn nhớ đường?”
Mãn Thương cảm thấy mình gần nhớ, vì thế rất tự tin gật đầu: “Nhớ kỹ.”
“Được.” Vệ Đại Hổ cũng không nói nhảm, trực tiếp an bài: “Đệ dã đại ca và những người khác về nhà, Tam Thạch và ta đi thôn Tiểu Câu.” Nói xong, hắn thuận tay vớt một miếng giẻ rách không biết nhà ai quấn dao, sau đó ném vào một cái gùi rỗng, nháy mắt gọi Tam Thạch đeo lên.
Thấy bọn họ cứ đi như vậy, Trần Đại Thạch còn có chút không kịp phản ứng, lúc này là chân không mềm người không run, vội vàng đuổi tới ngoài viện: “Chúng ta không cần đi sao? Nhiều người mới có khí thế chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây