Nhóm người Vệ Đại Hổ vừa mới dọn dẹp xong đồ đạc, Trần Đại Thạch đã dẫn Mãn Thương trở lại, sắc mặt trắng bệch không bình thường, trán đổ mồ hôi lạnh, vừa nhìn đã thấy không thích hợp. Trần Nhị Ngưu cũng sợ, vội vàng nghênh đón: “Sao vậy? Chẳng lẽ trong thôn xảy ra chuyện gì?”
Ngón tay Trần Đại Thạch đều co giật, thấy Đại Hổ cũng đang nhìn hắn ta, hắn ta cười khổ một tiếng, hận mình yếu kém, nghe được tin tức này hai chân liền như nhũn ra, hắn ta cũng không biết mình làm sao có thể trở về, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, hắn ta cũng không thừa nước đục thả câu, lau mặt rồi nói chuyện lúc nảy ở phía sau núi: “Thay vì nói là trưng binh, không bằng nói là trực tiếp cướp người, muốn hán tử cả nhà đều đi trên chiến trường chịu chết.”
Năm ngoái phục lao dịch một hộ cũng chỉ ra một nam đinh, chính là những năm trước đây đánh giặc cũng chưa từng nghe qua trưng binh một hộ phải ra vài hán tử, chống đỡ nam đinh của một hộ này chết trận sa trường, sau này mới ra thêm một người chống đỡ. Đâu giống lúc này, cũng không phải là vấn đề không gánh nổi, là nhà ngươi có bao nhiêu hán tử phù hợp yêu cầu trưng binh, có một người tính một người, tất cả đều được.
Không cho người ta sống, thật sự không cho người ta sống.
Chình vì thế sao tay chân của Trần Đại Thạch có thể không lạnh, nếu dựa theo yêu cầu này thì hắn ta và nhị đệ thậm chí còn có cha hắn ta đều trong phạm vi bị trưng binh, ba tráng niên nam đinh nhà họ đều phải đi đánh trận. Còn có một nhà nhị thúc, nhị thúc và Tam Thạch, không ai thoát được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây