Xuất sư này tiêu chuẩn, hắn dựa theo chính mình, trước khi lên năm tuổi hắn ta là một tiểu hài nghịch ngợm chay đùa trong thôn, sau khi hắn được năm tuổi liền bắt đầu học kéo cung bắn tên, nếu không cha hắn lo hắn tuổi nhỏ vào núi nguy hiểm, nên lúc hắn bảy tám tuổi đã có thể một mình săn lợn rừng.
Không có cách nào cả, thiên phú chính là tốt như vậy, chẳng những lực lớn vô cùng, mà hắn còn có thể nhắm mắt bắn xuyên cổ con mồi, có thể chạy khắp núi ăn bất cứ thứ gì hắn muốn.
Vệ Đại Hổ hơi có phần đắc ý, không khỏi kéo cao tiêu chuẩn xuất sư, thiên xạ như thần cũng không dám nghĩ, nhắm mắt lại bắn trúng con mồi vẫn có thể làm được phải không? Nếu việc này cũng không được, còn nói gì nữa, không phải là người ăn chén cơm của thợ săn này.
Giống như đại ca hắn, hắn ta giỏi dùng đại kiếm, làm đồ tể cũng được nhưng đi săn vẫn bắn trượt, thật mất mặt.
Ở trên đường trì hoãn vài canh giờ, đến khi xuống tới dưới chân núi đã qua buổi trưa, cũng may trên người cất rất nhiều bánh nhân thịt nhồi, nghĩ đến những hán tử trẻ tuổi như bọn họ sẽ nhanh đói vì sự thèm ăn, bánh nướng này của nhị tẩu rất lớn, cho dù Vệ Đại Hổ ăn năm sáu miếng vẫn còn như cũ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây