Đến buổi tối, hai phu thê đang nằm trên giường phủ một tấm chăn nhỏ, Vệ Đại Hổ thay đổi từ một con hổ với cái miệng đẫm máu và giận dữ mắng Nhị Ngưu thành một con mèo ngốc nghếch co rúm lại và ngu ngốc chạm vào cái bụng phẳng lì của nương tử, khà khà khà cười khúc khích vang lên trong chăn bông.
“Nương tử, ai nha, nương tử của ta đang mang thai.” Vệ Đại Hổ nghiêng đầu nhìn về phía mặt Đào Hoa sau đó hôn lên mặt.
“Ai nha.” Bị ướt thật khó chịu, Đào Hoa không né đượclàm ra vẻ muốn lấy tay hắn ra khỏi bụng mình, Vệ Đại Hổ lập tức thành thật, quy củ hắn không dám làm phiền nàng nữa.
“Bảo bảo ngoan của cha, bé ngoan của cha, sáng mai cha phải xuống núi, sẽ trở về trước khi trời tối, bảo bảo ngoan nhớ cha, cha cũng nhớ con.” Không dám làm phiền nương tử thì hắn làm phiền con, nói rất nghẹn ngào, không thể nhìn thấy bọn họ vào ban ngày.
Đào Hoa nghe thấy thì cả người ê ẩm, dứt khoát bịt tai lại, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây