Mật ong là thứ tốt, nàng nhớ rõ khi còn bé ở thôn Chu gia thôn, có mấy nam nhân phát hiện ra mật ong ở trên núi, cầm hai khối như giống như cái bánh đi vào thị trấn thì bán được nửa lượng bạc.
Mật ong đã khó tìm được, việc lấy lại càng là không dễ, mặc dù qua ngần ấy năm, trong đầu nàng ký ức vẫn như cũ nhớ rõ hình ảnh nam nhân đó, khuôn mặt bị ong mật đốt đến sưng giống như con heo ở trong chuồng, mỗi ngày đi lại ở trong thôn đều sẽ bị người khác vây xem, gây là rất nhiều trò cười.
Bình mật ong nguyên chất này, đắt hơn nhiều so với hai miếng mật ong bán được với giá một nửa lượng bạc kia.
Đào Hoa cất cái bình vào tận cùng bên trong tủ chén, nàng quay đầu lại nhìn lại thành quả bận rộn cả một sáng của chính mình, nhà bếp đã trở nên sạch sẽ và ngăn nắp hơn so với buổi sáng không ít, đống củi cũng được sắp xếp lại gọn gàng, bệ bếp sạch sẽ, nồi được chà đến sáng bóng, tủ chén gọn gàng bày ra hai chậu gỗ ba cái chén nhỏ, còn có cái bình mật ong chói mắt nhất.
Đào Hoa càng xem càng hài lòng, vỗ tay đi dọn dẹp đóng chén đũa trong sân.
“Cô phụ.”
Đào Hoa mới bước ra từ nhà bếp, liền nghe thấy giọng nói của Tam Hoa.
Tam Hoa đứng ở ngoài sân, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chạy tới, thấy Đào Hoa nhìn sang, vội kêu lên: “Biểu tẩu!”
Vệ lão nhân nhìn thấy phía sau nàng ấy không có người, dường như chỉ có một người tới, lập tức nghiêm túc nói: “Tam Hoa lần sau gọi đám ca ca đẫn ngươi tới đây, một cô gái nhỏ đừng đi một mình trên đường nhỏ, rất nguy hiểm.”
Đào Hoa cũng vội tiếp đón nàng bước vào, hôm qua Tam Hoa ở nhà mới bồi nàng cùng nói chuyện rất lâu, trong lòng Đào Hoa cực kỳ thích cô gái nhỏ này: “Tam Hoa mau vào đây, ăn sáng chưa?”
Tam Hoa nhảy vào trong sân, đáp lời Vệ lão nhân trước: “Cô mẫu, ta cùng với Tam Thạch ca ca đi tới đây, chúng ta vừa mới ở gặp được Lý Đại Lang trên đường, hắn muốn lên núi đi săn, nên dẫn Tam Thạch ca ca đi cùng.”
Nói xong, nàng ấy tiến đến bên cạnh người Đào Hoa, tủm tỉm cười nói: “Biểu tẩu ta có ăn sáng rồi, nương nói hôm nay biểu tẩu có việc bận, không cho ta ở nhà, bảo ta tới đây hỗ trợ.”
Đào Hoa cười vui vẻ: “Muội chỉ cần ngồi ở một bên cái gì cũng không cần làm, trò chuyện cùng ta, trong lòng ta cũng vui vẻ.”
“Hắc hắc.” Tam Hoa không quan tâm sự ngăn cản của nàng, cùng nàng đi lấy nước cùng nhau, hai người ngồi xổm trong sân rửa chén đũa.