Nhà bọn họ nằm ở dưới chân một ngọn núi sâu, vào ngày hè rắn côn trùng chuột kiến sẽ rất nhiều, vào đông nếu đã thú không tìm được thức ăn, mấy thứ này sẽ cùng nhau xuống núi khi, nhà bọn họ phải hứng chịu sự tấn công. Vệ lão nhân và Vệ Đại Hổ không sợ phần lương thực dự trữ này, nhưng hiện giờ trong nhà có nữ tử, tường trong sân phải rào lại cao chút, vững chắc chút, tuy là không cách nào chống lại được dã thú, nhưng những động vật nhỏ như rắn và chuột ngược lại có thể tránh được một chút.
Vệ Đại Hổ quan sát Đào Hoa đang quanh quẩn ở trong nhà bếp, thầm nghĩ nữ nhân đều sợ hãi những thứ dài, sau này nếu hắn có bắt được thì trăm triệu lần cũng không mang về nhà, tránh cho vợ bị dọa sợ: “Phụ thân, trong nhà có bột đuổi côn trùng hay không? Người rải một ít ở phòng sau, làm cho những thứ mềm oặt đừng chui vào trong sân.”
“Ngày xưa là ngươi sợ những thứ này, hay là ta sợ? Thuốc đuổi côn trùng không có, ngược lại thì có một ít mồi, ngươi muốn?” Vệ lão nhân không ngẩng đầu lên nói.
Muốn gì a, liệu hắn còn có thể bắt được hết những con rắn ở sau núi không?
Vệ Đại Hổ không muốn cùng cha hắn nói chuyện, vào nhà cầm lấy khảm đao, đứng ở trong sân gọi Đào Hoa ở trong bếp Đào Hoa: “Phu nhân, ta đến sau núi chặt cây trúc, nàng muốn ở nhà hay là đi cùng ta?”
Đào Hoa bộn rộn, hoàn thành công việc trong nhà bếp, trong sạn còn có một chồng chén đũa lớn cần rửa sạch, làm sao có thời gian đi cùng hắn đến sau núi chặt trúc, nàng lau mồ hôi nói: “Chàng đi đi, ta tranh thủ thời gian rữa sạch chén đũa ở trong sân đã, một chút nữa còn đem đến trả cho nhà cữu cữu.”
“Được.” Vệ Đại Hổ đeo thanh đao ở sau thắt lưng, nói với cha một tiếng, rồi đi từ con đường nhỏ sau nhà lên núi.
Trong khi Đào Hoa lau tủ chén, Vệ lão nhân ôm cái bình vào nhà bếp.
Đào Hoa quay đầu kêu một tiếng cữu, Vệ lão nhân đặt cái bình ở trên bệ bếp, nói: “Bên trong là mật ong, hôm qua mở tiệc, vợ đại cữu gia của ngươi thấy trong nhà có nhiều người, cho nên đưa cái bình này đưa đến cho nhà ta. Những ngày sau này trong nhà những thứ này đều sẽ do ngươi giữ lại, sử dụng như thế nào, sẽ tùy thuộc vào ngươi.”
Đào Hoa liếc nhìn cái bình, gật đầu nhận: “Được.”
Vệ lão nhân nói xong liền đi ra ngoài.
Đào Hoa rửa tay sạch, nhẹ nhàng mở cái bình ra, một mùi hương ngọt thanh của mật ong lập tức bay ra.